Giặt xong quần áo, gió đã nổi lên trong thung lũng, xem ra sắp mưa.
"Chu... anh Chu."
Chu Giáp đang đội mưa trở về thì bị một giọng nói gọi lại.
"Tôn Thừa Lục, có chuyện gì sao?"
Người đến chính là Tôn Thừa Lục, biệt danh là Hầu tử, y xoa tay, vẻ mặt lo lắng bước đến:
"Anh Chu, Linh Linh mất tích rồi."
"Tôi nghe nói rồi." Chu Giáp gật đầu:
"Cậu có tin tức gì sao?"
"Có... coi như là có." Tôn Thừa Lục cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Tôi biết một nơi, có thể Linh Linh đang ở đó, nhưng mà thực lực của tôi quá yếu, anh Chu có thể đi cùng tôi đến đó xem sao không?"
"Thật sao?" Chu Giáp trầm ngâm, ngẩng đầu nhìn trời, nói:
"Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai được không? Sáng mai, tôi sẽ đi cùng cậu."
"Cái này..." Tôn Thừa Lục sững sờ, sau đó gật đầu:
"Cũng được!"
Tiễn Tôn Thừa Lục đi, Chu Giáp nhìn theo bóng lưng Hầu tử trầm tư, cho đến khi trở về căn nhà trong cây, lông mày Chu Giáp vẫn nhíu chặt, như có điều gì đó không hiểu.
Một lúc lâu sau...
Chu GIáp lật người ngồi dậy, lấy chiếc áo tơi đang treo trên tường nói:
"Tôi ra ngoài một chút."
"Hả?" Đới Lôi ngẩn người:
"Muộn thế này rồi..."
"Đi một lát là về." Chu Giáp nói, rồi mở cửa bước ra ngoài. ...
Địa hình thung lũng nơi Hoắc gia bảo tọa lạc rất đặc biệt, hai bên có núi non che chắn gió lạnh, tuy không thể bốn mùa như xuân, nhưng quanh năm khí hậu ôn hòa.
Môi trường thích hợp cho cây cối sinh trưởng mạnh mẽ.
Nhìn từ trên cao, những chiếc lá màu đỏ sẫm của cây Ngô Đồng nối liền thành một mảng, xen lẫn một chút màu xanh lục, vàng nhạt, màu sắc rực rỡ, tầng tầng lớp lớp.
Gió núi thổi qua, lá cây lay động theo gió, như sóng biển cuộn trào.
Cảnh sắc núi non như vậy có thể nói là hùng vĩ tráng lệ, nhưng bên trong lại ẩn chứa vô số nguy hiểm, như một con quái thú ăn thịt người không nhả xương.
Trong rừng.
Hầu tử rụt cổ, chống chọi với gió núi, tiến về phía trước.
Môi gã hơi tím tái, ánh mắt đảo liên tục, mặc dù trên người đã mặc mấy lớp áo ấm, nhưng Hầu tử vẫn theo thói quen siết chặt cổ áo.
Dường như rất thiếu cảm giác an toàn.
Gã ta đi theo con đường trong ký ức, rẽ trái, rẽ phải, cuối cùng đến chỗ ba cây đại thụ mọc sát nhau.
Dưới gốc cây đã có hai người đang đợi sẵn.
"Chuyện gì vậy?" Một người từ trong bóng tối bước ra, nhìn Hầu tử với vẻ mặt khó chịu, trầm giọng nói:
"Không đưa người đến sao?"
"Xin... xin lỗi." Hầu tử run rẩy, sợ hãi nói:
"Anh ta nói hôm nay quá muộn rồi, sáng mai mới đến, hai vị đại ca yên tâm, sáng mai tôi nhất định sẽ đưa Chu Giáp đến."
"Ừ." Hai người dưới gốc cây nhìn nhau, một người bước lên phía trước, vỗ vai Hầu tử:
"Ngươi nên hiểu rõ, nếu ngày mai không đưa được người đến sẽ có hậu quả gì."
Người này cao gần hai mét, nhưng gầy tong teo, như một que củi khô, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Nhưng Hầu tử đã từng chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của kẻ này, nghe vậy bèn vội vàng gật đầu:
"Hiểu, hiểu!"
"Tôi nhất định sẽ đưa Chu Giáp đến!"
"Không chỉ có hắn ta." Tên gầy tong teo lắc đầu:
"Chủ yếu là Nguyên Thạch trong tay hắn ta, một trăm Nguyên Thạch không nên để trong tay một tên vô dụng chỉ dựa vào vận may, ngươi nói có đúng không?"
"Yên tâm, sau khi giải quyết xong tên đó, sẽ không thiếu phần của ngươi."
"Vâng, vâng." Hầu tử ra vẻ khúm núm.
"Tiểu tử." Người còn lại đứng trong bóng tối, lạnh lùng nói:
"Là ngươi tự mình đưa con bé đó đến, nó không chịu làm, còn dám làm khách của lão tử bị thương, vậy đừng trách bọn ta ra tay độc ác."
"Ngươi không trách bọn ta chứ?"
"Không dám, không dám." Hầu tử mặt mày trắng bệch.
"Hổ Tử, đừng dọa hắn, dọa hắn sợ thì sao?" Tên gầy tong teo cười khẩy, dịu giọng:
"Tôn Thừa Lục, ngươi trời sinh đã thích hợp làm nghề này, nghe nói bên cạnh ngươi còn có hai cô gái, có thể đưa đến đây không?"
"Cái này..." Hầu tử do dự:
"Hai cô gái kia tôi chưa quen lắm, không chắc chắn lắm, nhưng nếu cho tôi một chút thời gian, chắc chắn có thể đưa đến."
"Tốt!" Tên gầy tong teo gằn giọng:
"Ta rất thích sự tự tin của ngươi, nhưng hôm nay thực sự hơi muộn, xem ra sắp mưa, vậy hai anh em bọn ta đợi tin tức của ngươi vào ngày mai?"
"Hai vị đại ca yên tâm." Hầu tử lại đảm bảo:
"Tôi nhất định sẽ đưa người đến."...
"Ù ù... Ù ù..."
Gió núi gào thét như tiếng khóc than.
Tiễn hai người kia đi, Hầu tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại cổ áo bị tên gầy tong teo nắm đến nhăn nhúm, quay người đi về phía con đường lúc đến.
Vừa đi được vài bước, trước mắt gã ta đột nhiên tối sầm, một lực mạnh ập tới, siết chặt cổ họng Hầu tử, ấn gã vào thân cây.
"Tôn Thừa Lục!"
Chu Giáp mặc áo tơi, nghiến răng ken két, nhìn chằm chằm vào Hầu tử quát:
"Ngươi muốn hại ta!"
"Ư... Ư..." Hầu tử mặt đỏ tía tai, hai tay yếu ớt đập vào tay Chu Giáp, gân xanh trên trán nổi lên.
Gã ta muốn nói chuyện, nhưng không thở được.
Hai mắt Chu Giáp đỏ ngầu, hận không thể bóp chết gã ta ngay lập tức, nhưng tay hắn khẽ động, cuối cùng vẫn chừa cho gã một chút không gian để thở.
"Khụ khụ!"
"Khụ!"
Hầu tử ho sặc sụa, mặc kệ cơ thể khó chịu, vội vàng xua tay:
"Anh Chu, không phải... không phải tôi muốn hại anh, muốn hại... hại anh là bọn họ, là bọn họ ép tôi làm vậy."
"Nói!" Chu Giáp lại siết chặt tay, quát:
"Rốt cuộc là chuyện gì?"
Ban đầu Chu Giáp chỉ cảm thấy thái độ của Hầu tử hôm nay có chút kỳ lạ, không giống như tìm được manh mối của Phạm Linh, nên tò mò đi theo xem sao.
Không ngờ lại nghe thấy ba người bọn họ âm mưu hại mình!
Nếu như không nhất thời xúc động đi theo...
Vậy thì chắc hắn đã rơi vào bẫy rồi!
Nghĩ đến đây, Chu Giáp liền cảm thấy lửa giận bùng lên trong lòng, sát khí khó kìm nén.
"Vâng, vâng." Hầu tử mặt mày trắng bệch, run rẩy nói:
"Hai người kia là người của Ngư Long hội, chuyên buôn bán phụ nữ làm cái nghề đó, là tôi... tôi tình cờ quen biết, bọn họ nghe nói trong tay anh có một trăm Nguyên Thạch, nên mới nảy sinh ý đồ xấu."