“Ha ha, không ngờ Triết nhi cũng là người hiểu trà.” Tâm trạng Công Tôn Mặc rất thoải mái, chợt cảm thấy tài không được dụng, nên đắc ý giới thiệu: “Tên trà này là Sơn Dương Tiểu Linh chủng, là linh chủng trà hoang dã ta vô tình phát hiện trong sâu Long Tích sơn lúc còn trẻ, trải qua hơn mười năm dốc lòng vun trồng, bây giờ hàng năm đã có thể ổn định sản xuất được hơn một cân, cả hai vị lão tổ tông trong nhà cũng có chút ưa thích. Như vậy đi, hàng năm ta sẽ chia cho ngươi một lượng.”
Lúc nói đến một lượng, khóe miệng Công Tôn Mặc không nhịn được mà giật giật, rõ ràng là đang đau lòng. Cũng khó trách, trồng linh trà không thể so với bạch ngọc linh mễ, càng không phải là trà như trên Địa Cầu có thể trồng với mật độ dày đặc.
Thường thường trong một mẫu linh điền chỉ có thể vun trồng vài cây linh trà, hơn nữa việc thâm canh và nuôi dưỡng ngày thường ắt không thể thiếu. Các kỹ thuật như ngắt, vò, lên men cũng cực kỳ quan trọng.
Bởi vậy, phí tổn cho một lượng linh trà cũng cao vô cùng.
“Đa tạ ngoại tổ phụ, Triết nhi từ chối thì bất kính mất.” Vương Thủ Triết biết Công Tôn Mặc có ý định nâng đỡ hắn, đương nhiên sẽ không từ chối.
Bây giờ trong Vương thị cũng chỉ có Vương Thủ Triết đáng giá để Công Tôn Mặc đầu cơ, cũng giống như việc Công Tôn Mặc trước đây gả con gái cho Vương Định Nhạc làm vợ tái giá. Nếu như có một ngày Vương Thủ Triết có thể tấn thăng đến Linh Đài cảnh, tất nhiên sẽ nhớ tới phần tình cảm này.
Quan trọng hơn chính là, phu thê Công Tôn Mặc đều vô cùng yêu thương Công Tôn Huệ. Mà Vương Thủ Triết lại là con trai trưởng của Công Tôn Huệ, có thể nói là chỗ dựa cho tương lai của nàng tại Vương thị, bởi vậy nên nhìn thể diện nữ nhi, Công Tôn Mặc cũng sẽ nghĩ biện pháp chia chút tài nguyên, nâng đỡ một chút cho ngoại tôn tiện nghi Vương Thủ Triết.
Đương nhiên, mọi việc này đều dựa trên việc tiềm lực bản thân của Vương Thủ Triết không tồi, thêm cả phần quan hệ mẹ hiền con hiếu với Công Tôn Huệ.
Nếu như Vương Thủ Triết là sói mắt trắng không biết trời cao đất rộng, Công Tôn Mặc tất nhiên sẽ không thèm để ý. Nếu Vương thị hoàn toàn suy bại, cùng lắm thì đưa nữ nhi và ngoại tôn nữ trở về Công Tôn thị.
Hai người hàn huyên một hồi, lúc này mới tiến vào vấn đề chính.
Sau khi Công Tôn Mặc uống một chén trà, biểu cảm dần dần nghiêm túc: “Triết nhi, sáng nay sau khi nhận được thư ngươi sai người đưa đến, ta vốn còn có một chút lo nghĩ. Sau đó đích thân lên nông trường đi dò la thử, giao lưu với dân nuôi tằm lành nghề trong tộc cuối cùng mới xác định được. Lần này đúng như lời ngươi nói, hoàn toàn có khả năng xảy ra tai ương mật trùng, sợ rằng sẽ mất hơn sáu phần mười sản lượng năm ngoái. Triết nhi, ở đây lão phu đại diện cho Công Tôn thị...”
“Ngoại tổ phụ, đừng nói lời khách khí như thế.” Vương Thủ Triết ngắt lời: “Cho dù ta không gửi cảnh báo trước, thì với tốc độ mật trùng bộc phát hai ngày này, các gia tộc ít thì hôm nay, chậm thì ngày mai, tất đều sẽ có sự cảnh giác.”
Dấu hiệu ban đầu của nha trùng cũng không rõ ràng, hàng năm hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị giảm sản lượng do nha trùng. Bởi vậy ngay từ khi nha trùng bắt đầu xuất hiện, các hộ nông dân đều đã coi như lẽ thường. Nhưng một khi bạo phát, trứng nha trùng chôn dưới đất sẽ bò lên trong thời gian cực ngắn, đánh cho người ta trở tay không kịp.
“Lời ấy sai rồi.” Công Tôn Mặc lắc đầu nói: “Bản thân Sơn Dương Công Tôn thị ta tổng cộng có một vạn sáu ngàn mẫu ruộng tốt, mùa đông này thu hoạch lúa lấy giá thành 15 đại đồng một mẫu, tức là 24 vạn đại đồng, đổi sang càn kim là 2400 càn kim. Hiện giờ đang là thời kỳ ban đầu mật trùng bộc phát, ngay cả khi chỉ giảm thiệt hại sản lượng đi 2 phần, thì cũng là cứu vãn được 4-500 càn kim tổn thất. Huống chi, ta còn nghe theo ngươi an bài, đã sớm điều động tộc nhân và gia tướng lên núi bắt Thảo Linh trùng và Cửu Tinh trùng.”
Thảo Linh trùng, Cửu Tinh trùng, dù là Trùng Vương thì cuối cùng vẫn chỉ là phàm vật, đến cả Linh trùng nhất giai cũng không có cửa, bình thường căn bản không ai sẽ chú ý đến. Sâu trong núi Sơn Dương, ít nhất vẫn có thể kiếm được.
Hai người đang nói chuyện, bỗng có gia tướng đến đây bẩm báo, nhóm đầu tiên đi bắt Thảo Linh trùng và Cửu Tinh trùng đã về.
“Nếu như thế thì việc này không nên chậm trễ, mời ngoại tổ phụ điều động tâm phúc gia tướng đồng hành cùng chúng ta.” Vương Thủ Triết đứng lên nói: “Cứu tế như cứu hỏa, không thể trì hoãn.”
Rất nhanh, thị nữ liền đi gọi Công Tôn Huệ và Vương Lạc Tĩnh trở về, cưỡi ngựa cùng nhau đi tới một nông trường lớn nhất Công Tôn thị, đó là một nông trường khổng lồ, khoảng chừng bảy ngàn mẫu ruộng tốt.
Có thể thấy được Sơn Dương Công Tôn thị bây giờ vượt xa Vương thị.
Toàn bộ nhóm tá điền của nông trường cũng đã rầm rộ hoạt động, bọn họ dùng nước tro thực vật truyền thống, rồi trộn lẫn với gấp đôi liều Diệt Trùng tán để diệt trùng. Hiệu quả cách làm như này ngược lại cũng không tệ lắm, nếu như bọn họ có đủ Diệt Trùng tán, có lẽ cũng có thể ngăn chặn trùng tai bộc phát.
Chỉ tiếc Công Tôn thị chỉ tích trữ một số ít Diệt Trùng tán, như hạt cát trong sa mạc, không thay đổi được đại cục.