Trần Đức Uy tất nhiên là tiếp đãi Vương Thủ Triết một phen tương ứng với cấp bậc lễ nghĩa, đồng thời cảm tạ Vương thị đã sớm thông báo về trùng tai mật trùng. Với Trần thị mà nói, nghề chính không phải là nông nghiệp, gia tộc chỉ có hai nông trường cỡ nhỏ, tổng cộng 3-4000 mẫu đất, có dự báo, thiệt hại tóm lại sẽ không quá lớn.
Mà Trần Phương Kiệt thì lại cấp tốc đi giúp Vương Thủ Triết chuẩn bị cho việc ra biển, đồng thời giới thiệu cho Vương Thủ Triết vài tộc nhân Trần thị sẽ có mặt trong chuyến đi, giao phó đối phương chiếu cố thật tốt nhóm Vương Thủ Triết.
Bởi vì Vương Thủ Triết từ chối để hắn đưa lên thuyền, bởi vậy trước khi đi hắn đã âm thầm đưa cho Vương Thủ Triết một cuốn sách nhỏ, bên trong ghi lại các thế lực và tình báo về Bách Đảo vệ.
Không bao lâu sau, tại cảng nước sâu Đông Cảng, nhóm Vương Thủ Triết lặng lẽ leo lên chiếc thuyền biển tên là 【Quân Diệu Hào】. Thuyền này lấy tên “Quân Diệu lão tổ” của Trần thị để đặt, có thể chấn nhiếp tạp niệm nho nhỏ.
Sau khi lên thuyền, liền được một tộc nhân Trần thị Trần Phương Hoa khách khí dẫn vào phòng trọ.
Trần Phương Hoa là tộc huynh của thiếu tộc trưởng Trần Phương Kiệt, mới hai mươi lăm tuổi đã là Luyện Khí cảnh tầng 5 cao giai, thuộc về thế hệ trẻ tinh anh trong Trần thị.
Ba gian phòng trọ nối liền cùng nhau, một gian trong đó còn là phòng cao cấp chuyên cung cấp cho khách quý.
Nhanh như vậy đã có thể đưa ra một phòng cao cấp, rõ ràng Trần Phương Kiệt cực kỳ coi trọng Vương Thủ Triết, làm việc tận lực.
“Trần huynh, đa tạ.” Vương Thủ Triết chắp tay nói với người dẫn đường Trần Phương Hoa, “Trên đường đi sắp tới, xin Trần huynh chiếu cố hơn.”
“Vâng vâng.” Trần Phương Hoa vội vàng đáp lễ, “Các ngươi là khách quý của thiếu tộc trưởng, chính là khách quý của Trần thị chúng ta. Các ngươi trước hết cứ tùy ý, nếu có gì cần tùy thời nói với ta.”
Nói xong, hắn liền cáo từ rời đi. Thuyền biển sắp chạy, lúc này là thời gian bận rộn nhất.
Vì không muốn để mọi người đều biết, Vương Thủ Triết còn kính nhờ Trần Phương Kiệt giữ bí mật về thân phận của hắn, bởi vậy tộc nhân Trần thị trên thuyền chỉ biết đó là khách quý của thiếu tộc trưởng.
Đợi bốn bề vắng lặng, Vương Thủ Triết mới chắp tay nói với Lung Yên lão tổ: “Lão tổ, để người ngồi thương thuyền vận chuyển hàng hóa, ủy khuất cho người rồi.” Nếu phải bao hẳn một chiếc thuyền để đi, trước tiên không đề cập tới chuyện hao phí bao nhiêu tiền, chuyện đã không đơn giản trực tiếp như vậy.
“Không sao, Thủ Triết an bài rất thỏa đáng.” Lung Yên lão tổ không buồn không vui bình tĩnh nói, “Bách Đảo vệ, lặng yên không một tiếng động đi nhanh về nhanh ổn thỏa nhất.”
“Tứ thẩm, làm phiền ngài chiếu cố lão tổ nghỉ ngơi.” Vương Thủ Triết lại nói với Từ Chỉ Nhu, “Hành trình lần này cần hơn 20 canh giờ, chớ để lão tổ mệt nhọc.”
“Thủ Triết ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố lão tổ thật tốt.” Tứ thẩm Từ Chỉ Nhu trịnh trọng nói, sau đó đỡ Lung Yên lão tổ tiến vào phòng cao cấp.
Phòng cao cấp chia hai gian trong ngoài, có thể cung cấp cho khách quý và nhân viên đi theo tách ra nghỉ ngơi.
Vương Ly Từ vừa mới chuẩn bị hùng hục theo vào, lại bị Vương Thủ Triết gọi lại: “Đại nha đầu trước tiên đi theo ta, có mấy lời muốn nói với ngươi.”
“Dạ, tứ thúc.”
Vương Ly Từ run rẩy tâm can, lại vi phạm sai lầm sao, lúc này nàng như tuyệt vọng theo sát tiến vào căn phòng cách vách.
Vương Thủ Triết nhìn biểu cảm của nàng, tức giận búng một cái lên trán nàng: “Cái mặt gì đây? Ta là Tứ thúc ngươi, cũng đâu phải ma đầu ăn thịt người.”
Vương Ly Từ vội vàng chỉnh lại biểu cảm, nặn ra nụ cười gượng chột dạ mà lấy lòng.
Biểu lộ muốn ăn đòn như thế, khóe miệng Vương Thủ Triết giật giật hai cái, sau khi hít sâu vài cái mới ổn định lại cảm xúc, huơ tay nói: "Được rồi được rồi, ngươi cũng chẳng làm sai chuyện gì, ngồi xuống rồi nói."
Vương Ly Từ lập tức tìm băng ghế ngồi xuống, mông chỉ chạm lên một chút, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn lắng nghe Tứ thúc giáo huấn.
"Nhìn ra được, lão tổ vẫn rất thích ngươi." Vương Thủ Triết nói, "Trong lúc ngồi thuyền, ngươi trò chuyện với lão tổ nhiều nhiều chút chọc bà ấy vui lên."
Hóa ra là chuyện này à? Không phải răn dạy thì tốt.
Vương Ly Từ buông lỏng tâm trạng đang căng chặt, gật đầu lia lịa đồng ý. Mông nhích ra nửa phần sau của ghế, ngồi chính diện một chút, theo thói quen lấy ra miếng mứt hoa quả ép để trấn an, sau đó thản nhiên bóc ra ăn.
Bộ dáng không tâm không phổi như vậy khiến cho mí mắt Vương Thủ Triết giật giật.
Bởi vậy, hắn ung dung lấy ra hai quyển sách từ trong người đưa cho nàng: "Đây là 《Tuyển tập thơ ca triều đại Lủng Tả》 cùng với 《Bút ký của ẩn sĩ Thúy Cư Sơn》, là sách Tứ thúc vừa mua ở Đông Cảng, nghe nói rất có nội hàm văn học."
Ngừng một chút lại nói: "Lúc sáng ta nghe ngươi ngâm bài 《Lên Thiên Lam Dạ ngắm bầu trời》, giọng thơ phong phú lại có vần, xem chừng ngươi rất thích văn học. Ngươi mau chóng đọc thuộc hai quyển sách này trong khoảng thời gian sớm nhất, sau đó đọc cho lão tổ nghe giải sầu. Lão tổ thích đứa trẻ chăm chỉ học hành nhất, chắc chắn lão nhân gia sẽ rất vui."