Chương 110: Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Phân Tích (tiếp)

Phiên bản dịch 6546 chữ

Ryan từng toát ra qua một ý nghĩ vô cùng ngoan độc trong đầu. Nếu như trong trận chiến tại rừng Meen mà hắn lựa chọn ném nữ Thuật Sĩ và đám dong binh đoàn đi, để bọn hắn ngăn chặn đám Dã Thú Nhân, sau đó tự mình chạy suốt đêm đến bến cảng thì tám chín phần mười liền bắt được Belt.

Bất quá hắn rất nhanh liền ném ý nghĩ này ra khỏi đầu. Đầu tiên hắn là Kỵ Sĩ, là một Bạch Lang Kỵ Sĩ nếu như không tuân thủ tám mỹ đức, hắn sẽ giống như đám Kỵ Sĩ lang thang thấy tiền là sáng mắt kia mà thôi.

Tiếp theo hắn là dòng dõi của người kia, hắn có lòng kiêu ngạo từ trong xương cốt nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng khinh thường làm việc hạ lưu như vậy.

Chỉ là nghĩ lại, dong binh đoàn Huyết Phủ với đầy đủ biên chế là năm mươi người nhưng đến bây giờ chỉ còn sót lại mười mấy người, bọn hắn cũng hi sinh rất nhiều vì bảo hộ Teresa, những lời phê bình cũng không nên nói mãi, mà Teresa cũng đã nhận thức được sai lầm của mình nên hắn cũng không dưa vấn đề này nữa, thế là hắn vươn tay đè nhẹ bả vai của nữ Thuật Sĩ:

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

- Đứng lên cũng là ngươi, ngồi xuống cũng là ngươi.

Teresa cười nhẹ một tiếng, như hoa mai nở rộ trong trời đông. Ryan có loại ảo giác, bên trong cả gian phòng này đều bị nụ cười của nàng chiếu sáng. Cái nụ cười này thật làm say lòng người. Emmm... Trong nháy mắt, Ryan có xúc động "Đầu nhỏ chỉ huy đầu to" , mặt mo liền đỏ lên. Thế là hai người lại ngồi trên ghế sa lon, khác biệt cùng lúc trước chính là, Teresa dứt khoát đá giày cao gót rơi xuống, co chân ngồi ở trên ghế sa lon, nàng dùng đôi mắt phượng dài nhỏ nhìn nam nhân kế bên, sau đó lại nhìn chính mình, đột nhiên cười nói:

- Đây là lần thứ nhất mà ta ngồi chung ghế với một nam nhân.

- Ây... Ngươi không cảm thấy ta chiếm tiện nghi của ngươi là được.

Ryan hơi ngượng ngùng thuận miệng trả lời.

- Không... Ta vẫn cảm thấy, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy.

Teresa duỗi ra ngón tay được sơn màu xanh nhạt ra rồi điểm một cái vào lòng bàn tay của Ryan:

- Ngươi luôn cảm thấy ta cố ý bày ra bộ mặt lạnh như băng đúng không, kia là ở trước mặt người ngoài, còn giữa chúng ta đã từng nương tựa tính mệnh vào nhau, ta là nữ nhân còn không cảm thấy gì, nam nhân như ngươi xấu hổ cái gì?

Ryan nghĩ thầm đúng như thế, người ta là nữ nhân còn không ngại thì mình còn xấu hổ cái gì, hắn lại không lỗ lã. Thế là Bạch Lang Kỵ Sĩ của chúng ta trước đó còn cẩn thận từng li từng tí nhìn lén dung nhan của nữ nhân mỹ lệ này đã trở nên nên dần dần làm càn cùng lớn mật.

Nữ Thuật Sĩ cũng cảm nhận được ánh mắt của nam nhân đang ở chỗ nào, bất quá Teresa cũng không quan tâm. Ryan không biết Teresa cũng là nữ nhân bình thường, sau khi thời gian hành kinh của nàng kết thúc và chu kỳ sinh lý biến hóa dẫn đến biến hóa trên mặt tình cảm.

Nói ngắn gọn là trong mấy ngày gần đây nàng cũng nguyện ý thân cận với nam tính nhiều hơn một chút. Về phần nam nhân nào đáng giá thân cận... Cái này còn phải nói sao?

Sau khi hẹn ăn cơm cùng nhau vào buổi tối, Teresa liền dùng một tiếng đồng hồ để trang điểm, sau đó lại tốn nửa giờ chọn quần áo, nàng cẩn thận nhớ lại sở thích của Ryan, cuối cùng chọn được bộ trang phục này.

Quả nhiên ánh mắt của nam nhân này đều không giấu được vẻ kinh diễm khiến Teresa cảm thấy rất hài lòng, nàng luôn luôn có lòng tin với mỹ mạo của mình.

“Ngô ~ ta đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Gương mặt của nữ nhân tựa như quả táo chín, đột nhiên ửng đỏ một mảnh. Nàng bắt đầu biết bản thân đã có cảm giác gì với nam nhân này rồi.

- Khuôn mặt nàng sao đột nhiên đỏ lên vậy?

Ryan không rõ nữ nhân này đang suy nghĩ gì, bất quá hắn biết rõ lúc này không thể cắt đoạn, cho nên hắn kiên nhẫn đợi một hồi mới mở miệng.

- Không, không có gì, đúng, ngươi còn nhớ rõ nữ dong binh chiếu cố ta lúc đang đi đường không, nàng tên Emilia thì phải?

Sau khi định thần lại, nữ Thuật Sĩ cũng không còn ngại ngùng, nàng nhích tới gần nam nhân này hơn một chút, cơ hồ cả nửa người đều dựa vào thân thể Ryan:

- Ngươi không cảm thấy có gì kỳ quái à?

- Kỳ quái chỗ nào?

Ryan cũng không được tự nhiên.

- Ngươi nghĩ xem, một nữ hài hành tẩu lang thang mấy năm, vì sao lại lúng túng trong việc xử lý “nguyệt sự”.

Teresa chỉ là muốn chuyển di đề tài một chút. Nhưng là Ryan lại đột nhiên liên tưởng tới cái gì, sau đó lộ ra một nự cười thần bí:

- Thật lạ lùng! một nữ dong binh lâu năm lại tinh thông nấu cơm cùng y thuật, lại còn biết chữ cùng biết về toán học, làm sao lại không thể chiếu cố được người khác? Cho nên hãy suy nghĩ kỹ một chút, có thể sẽ là nguyên nhân gì?

- Có hai loại khả năng, thứ nhất là nàng e ngại ta, nàng sợ hãi ta gây chuyện với mình, hoặc là trên người nàng có thiên phú ma pháp, nàng sợ ta sẽ bắt nàng về Thiên Không Chi Bảo để làm học đồ, hoặc chính là nàng có thể chất đặc biệt nên sợ ta bắt nàng đi làm thí nghiệm.

Teresa giơ một ngón tay lên. Ryan duỗi tay đè ngón tay của nàng xuống rồi nói:

- Điều này không hợp lý lắm, là nữ nhi của một thương nhân lại đang trong trạng thái chạy nạn nên nàng hẳn sẽ không sợ bị biến thành Vu Sư học đồ như những nữ nhi nhà quý tộc kia, có thể đạt được sự che chở của các ngươi là điều mà nàng đáng ra cầu còn không được, về việc sỡ hữu thể chất đặc biệt thì cũng đúng, bất quá tỉ lệ của loại tình huống này quá thấp, nàng đi theo bọn dong binh này hai năm, nếu có thể chất đặc thù thì những dong binh kia không có lý do không phát hiện, việc một nữ nhân tồn tại trong dong binh đoàn đã rất đặc biệt, nếu như còn có thể chất đặc thù thì nàng khẳng định sẽ giấu không được lâu.

Ngón tay cảm nhận được sự thô ráp của bàn tay nam nhân kế bên khiến Teresa vô ý thức run rẩy một chút, thế nhưng cũng không rút ra. Bởi vì cảm giác này cũng không tồi, nàng có thể cảm giác được ma lực trong cơ thể mình giao hòa cùng năng lượng trong thân thể của nam nhân sinh ra một cảm giác mỹ diệu. Hai loại năng lượng này đang trộn lẫn và hấp dẫn lẫn nhau.

- Vậy thì khả năng thứ hai là bản thân nàng có bí mật không muốn người khác biết.

Teresa vươn ngón tay thứ hai ra nói:

- Còn nhớ lúc chúng ta tách nhau ra khi ở thành lũy không?

- Ừm nhớ rõ, ngươi nói ta hãy còn sống trở về, ta đã hứa hẹn và ta cũng làm được.

Ryan thu hồi tay mình lại rồi ôm ngực.

- Ta không phải đang nói cái này, ngươi biết không? Trước khi ngươi đến thì đã lệnh cho Oliver cùng Wilt đào mệnh, còn ta sẽ ở lại một mình chống lại đám Dã Thú Nhân, thế nhưng Emilia lúc này cũng không có rời đi...

Teresa kể lại chuyện nữ dong binh tặng lại kiếm cho Ryan nghe.

- Tặng kiếm? Vậy sau khi sự việc kết thúc thì kiếm của nàng vẫn đang trong tay ngươi à

Ryan sờ lên cằm hỏi.

Dịch và Biên: Khangaca

Bạn đang đọc Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch) của Hán Triều Thiên Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!