Hai ngày sau, thương đội xuất phát.
Gần ba mươi chiếc xe ngựa, hàng trăm con ngựa, đội ngũ hàng trăm người lần lượt đi ra khỏi thành, Harald đứng trên cổng thành, lắc đầu với ánh mắt không tốt đẹp lắm, những thương đội này ban đầu nếu xuất phát từ bến cảng của hắn, nhất định hắn sẽ thu được một số tiền thuế khổng lồ. Tuy nhiên, bây giờ mọi thứ đã bị hủy hoại do cảng đã đóng cửa, hắn chỉ có thể lấy một số tiền lớn từ những thương nhân này rồi để bọn họ rời đi.
- Boris tiên sinh, ngươi đang làm gì vậy?
Ryan thấy thủ lĩnh của dong binh đoàn Huyết Phù Boris đang cùng một số thương binh thu dọn đồ đạc và rời đi theo hướng khác.
- Bọn ta…
Boris cười ngượng nghịu.
- Một số người trong bọn ta có thể không giúp được gì cho ngươi trên đường. Ryan tiên sinh, ban đầu ta vốn cho là ta có thể góp được chút sức, thế nhưng mà…
Nói xong, Boris lưỡng lự không muốn nói nữa. Rõ ràng là vết thương do trận đấu với Dã Thú Nhân của hắn vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Sau khi trao đổi, Ryan được biết Boris dự định đưa những thương binh trong đó có Banda, về vương đô Nord của thành Winter để dưỡng thương, mấy dong binh khỏe mạnh sẽ chăm sóc cho bọn họ dọc đường.
- Ta hiểu rồi, chúc các ngươi may mắn.
Ryan hiểu ý hắn.
- Ngoài ra, vui lòng nói với nữ sĩ Trovik thay cho ta rằng khoản nợ mà dong binh đoàn Huyết Phù chúng ta nợ nghị hội Gloria các nàng đã được hoàn trả hết, bọn ta không muốn có bất kỳ liên hệ nào với bọn họ trong tương lai.
Biểu cảm trên mặt Boris khó mà nói rõ ràng được, hắn từ từ quay mặt đi, nhìn con đường trở về, cất giọng buồn bã.
- Nghị hội Gloria đã cho bọn ta rất nhiều, nhưng cũng đòi hỏi ở bọn ta cũng rất nhiều, mọi thứ nên kết thúc rồi
- Được, ta sẽ thay ngươi chuyển lời.
Ryan không nói gì thêm. Việc những Thi Pháp Giả yêu cầu báo đáp cũng không phải là hiếm, hắn chỉ đưa mắt nhìn mấy người rời đi
Dong binh đoàn Hôi Nhận do Bill dẫn đầu đang đi ở phía trước, bản thân hắn cưỡi ngựa chạy trước đoàn ngựa cả nửa tiếng hành trình, nối đuôi theo sau là hộ vệ và dong binh đoàn Huyết Phù, ở giữa là thương nhân và nữ Thuật Sĩ còn có Ryan, cuối cùng là mấy hộ vệ và Kỵ Sĩ lang thang phụ trách.
Vừa mới rời thành trấn không lâu, đường không dễ đi, bánh xe cứ lăn qua mấy hòn đá nhỏ và lề đường nhô cao khiến thiếu niên ở trong xe bị đụng đau cả người.
- A a a! Đau quá đau quá!
Thiếu niên trong xe ngựa kêu lên đau đớn, một cánh tay bị băng bó, treo ở trước ngực, thương thế chẳng biết thế nào.
Là Banda của dong binh đoàn Huyết Phù, dong binh trẻ tuổi đã bị thương trong trận chiến ở bến tàu, hiện tại chỉ có thể ngồi trong xe nghỉ ngơi, may mắn là không nghiêm trọng, chỉ bị băng bó.
- Ta nói này Simon, nghe nói lãnh chúa đại nhân của Calvin Haven tổ chức yến hội đấy! Ngươi có đi không?
Banda cảm thấy rất chán, hắn nằm trên giường bệnh và nghĩ về nữ sĩ Trovik sẽ đi thăm mình không biết bao nhiêu lần, nhưng thực tế là nữ Thuật Sĩ chưa bao giờ xuất hiện.
- Ta không đi, ta làm gì có cơ hội được đi? Đó là nơi “người trên cao” đi, người chúng ta làm sao có tư cách?
Simon lắc đầu.
- Nhưng mà đoàn trưởng và phó đoàn trưởng đều đi, bọn họ nói đó chỉ là một yến hội bình thường.
- Đúng vậy đấy, đoàn trưởng uống rượu mãi đến sáng hôm sau mới về.
Banda nhìn thời tiết u ám ngoài xe, thở dài.
- Ta cũng coi như may mắn giữ lại được mạng. Mấy người Hans, Raim và Bower đều đã…
Dong binh nghĩ về đồng bạn của mình trong dong binh đoàn đã chết trong trận chiến với Dã Thú Nhân trước đó, số lượng của dong binh đoàn Huyết Phù hiện tại đã thay đổi từ hơn năm mươi người giờ chỉ còn lại hơn ba mươi người, gần hai mươi người đã vĩnh viễn rời xa bọn họ.
- Thật ra... Ngày hôm qua khi trở về, đoàn trưởng đã nói rằng hắn rất hối hận vì đã nhận nhiệm vụ của nữ sĩ Trovik. Cái giá mà chúng ta phải trả thật sự quá đắt.
Simon kiểm tra nỏ trong tay, đồng thời tra dầu cho đoản kiếm của mình.
- Đúng rồi, chuyện là… Nữ sĩ Trovik có…
Banda do dự một chút nhưng vẫn mở miệng hỏi.
- Không có, nhưng Kỵ Sĩ đó... Đúng rồi, Ryan tiên sinh còn hỏi ngươi đã khôi phục thế nào rồi.
Vẻ mặt Simon không được tốt lắm khi nhắc đến Ryan. Hắn nghĩ rằng chuyện mình bị ép xin lỗi lão binh quả thật rất đáng xấu hổ.
Đoàn xe tiếp tục đi, đoạn đường này tạm thời vẫn an toàn.
- Hình như sắp có tuyết rơi, thời tiết này thật là.
Ryan cưỡi con ngựa Pinecone, hắn có thể cảm nhận được thời tiết chưa bao giờ tốt hơn, trong lòng có chút lo lắng.
Hôm qua trong bữa tiệc, Villard đã báo cho hắn một tin rất xấu, Man Tộc ở phương Bắc lại tập hợp quân đội và tiến về phía Nam.
Đây không phải là vấn đề, dù sao thì người Nord đã quen với việc suốt ngày chiến đấu với Man Tộc phương Bắc trong nhiều năm.
Điều khiến Ryan thực sự lo lắng là lời nói của Villard.
- Cứ điểm tường thành Phong Bạo đã phát hiện một số điểm kỳ lạ. Ở một số vị trí trên tường thành bị tấn công thường xuyên, quân phòng thủ phát hiện ra tường thành đã mọc ra mắt và các xúc tu, dường như có nhận thức của bản thân, Chính Nghĩa giáo hội cho rằng tường thành này bởi vì đã bị huyết nhục của tín đồ Hỗn Độn ăn mòn trong nhiều năm, cho nên Chính Nghĩa giáo hội đã đứng lên, chuẩn bị đập đi xây lại tường thành cứ điểm Phong Bạo.
Nhưng vào lúc này, Man Tộc ở phương Bắc lại tấn công, Ryan cảm thấy giữa bọn họ có thể có mối liên hệ nào đó.
“Quên đi, nhất thời cũng không thể suy nghĩ rõ ràng.” Nam nhân lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ lộn xộn ra khỏi đầu, lúc này hắn mới nhận ra rằng một vài bông tuyết đã rơi trên tóc mình.
Tuyết lại rơi rồi.
- Đạo sư à, thời tiết gần đây rất kỳ lạ.
Ryan thản nhiên mỉm cười nhìn Druid cưỡi ngựa trên đường.
Đúng vậy, trong chuyến đi này, Druid có tính tình không tốt xấu tính và "Thực Thụ Giả" Aldrade sẽ đi cùng mọi người. Lý do rất đơn giản, Druid đã bị Villard trục xuất khỏi Calvin Havean và không còn nơi nào để ở, thế là hắn đã thỏa thuận với Oliver, đi theo chân thương đội.
- Lời thì thầm của thiên nhiên cần được lắng nghe, nàng đang than khóc, một cơn bão khủng khiếp đang quét qua...
Aldrade thì thầm, sau đó Ryan ngay lập tức ngắt lời hắn.
- Đủ rồi, thưa đạo sư Tự Nhiên, xin hãy nói tiếng người cho dễ hiểu có được không ạ? Eldridge tiên sinh không giống đồ khó giao lưu như ngươi.
- Eldridge? Ngươi biết hắn?
Druid hơi bối rối, sau đó giọng điệu vẫn không tốt lên.
- Đó là năng lượng Hỗn Độn. Năng lượng Hỗn Độn đang thổi bay bầu trời, gây ra mây và tuyết như hiện tại.
“Cổ Thụ Hành Giả” Eldridge là một trong số những thành viên của giáo hội Tự Nhiên làm “Đại Hành Giả” ngoài nghề, nên việc Ryan biết hắn cũng là điều dễ hiểu.
- Hơ hơ.
Ryan chỉ nheo mắt cười, những người trong giáo hội Tự Nhiên này thực sự không đáng yêu chút nào.
Khi những hành động như hái quả hay mặc quần áo có thể bị hiểu là vi phạm tự nhiên, khi nhóm người này có thể trực tiếp chà đạp lên các quyền cơ bản của vương quốc về độc lập và tự cướp tài sản của công dân vì cái được gọi là “sự cân bằng tự nhiên”, Ryan tin rằng khó có ai có ấn tượng tốt về bọn họ.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca