Không rõ nữa, nhìn nữ sĩ Aurora cũng không giống kiểu bị bỏ rơi.
-Thôi đi, từ lúc nào mà ta lại tò mò về nàng nhiều như vậy?
Ta không cách nào suy nghĩ rõ ràng, tin tức trong tay hiện tại vẫn quá ít, Ryan quyết định không nghĩ đến nữa, hắn cẩn thận đi theo dọc con đường tiến quân trong rừng, hắn không phải những Mộc Tinh Linh kia, không cách nào bí mật tiến lên trong rừng rậm, nên nhất định phải vô cùng cẩn thận.
Ngày xưa có một câu đùa rằng: “Kỵ Sĩ không sợ chết vinh, mà chỉ sợ sống nhục”.
Binh khí giết chết Kỵ Sĩ nhiều nhất là cái gì?
Không phải đao kiếm, không phải mũi tên và ma pháp.
Mà là xiên phân.
Loại vũ khí thường được nông dân sử dụng này có lực sát thương kinh người, rất nhiều Kỵ Sĩ chinh chiến vinh quang hơn nửa đời người, kết quả lại chết đầy sỉ nhục dưới loại vũ khí này, nhất là phân và nước tiểu dính trên nó, nhiễm trùng vết thương càng thêm chí mạng. Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu Kỵ Sĩ đã chết uất hận dưới xiên phân.
Ryan có được thể chất siêu phàm, vũ khí bình thường khó mà tổn thương hắn, nhưng như đã nói trên, cấp Truyền Kỳ chưa hẳn đã bất khả chiến bại, vẫn là nên hết sức cẩn thận.
Kỵ Sĩ Vương quốc cẩn thận sờ soạng vào hướng Esters chỉ, thực sự chuyện này vốn là để bán Tinh Linh giải quyết và không tới tay Ryan, nhưng hắn chỉ muốn thử vận may coi có thu hoạch gì không.
Vận khí không tệ, hắn rất nhanh đã phát hiện tung tích sơn tặc.
Dưới một đại thụ cách Kỵ Sĩ Vương quốc khảng chừng tám mươi bước, có một nhóm người cầm đuốc, quần áo bọn họ rách rưới đầy chỗ vá, hầu hết hộ giáp đều không vừa, nhiều loại vũ khí khác nhau, chỉ có dáng vẻ tóc tai rối bời, râu ria là giống nhau như đúc.
-Lão đại! Chúng ta gặp phải kẻ địch mạnh, nhân số họ đông lắm, các huynh đệ chỉ có hai mươi mấy người, chỉ sợ đánh không lại bọn hắn.
Một sơn tặc bện tóc nói.
-Đúng vậy lão đại, ta còn nhìn thấy mấy Kỵ Sĩ trang bị đầy đủ vũ khí!
Có thủ hạ cũng nói thêm vào.
-Mẹ kiếp, nhưng nếu không ra ngoài, chúng ta gần đây đã không có thu hoạch gì, ngọn núi sẽ sớm bị tuyết bao phủ, nếu trước đó không thể tìm được một món lớn thì sao có thể qua được mùa đông?
Tên cầm đầu đám sơn tặc cầm một thanh đao, hắn vùi đầu suy tư một chút, nói:
-Như vậy đi, Noa, ngươi mang theo vài tên nằm vùng ở đây, đợi đến nửa đêm tìm cơ hội, ta trực tiếp dẫn người xông vào bên trong mật đạo, nhân lúc bọn hắn trở tay không kịp thì giết bọn hắn, cướp đồ vật rồi chạy.
-Rõ, lão đại.
Một tên tiểu thủ lĩnh gật đầu, tên thủ lĩnh sơn tặc không cam lòng nhìn doanh địa dưới núi, nếu nhân số đội này ít hơn chút, hắn đã sớm dẫn người lao xuống.
Sắp đến lễ hội mùa đông, làm một cú lớn để hưởng thụ ngày lễ này, không đúng sao?
-Chết tiệt, toàn là lũ Vampire, một đám cẩu tạp chủng của Đế quốc và Marienburg, chúng cướp đi của cải và đồ đạc của chúng ta, mọi thứ ở Nord đều thuộc về Nord! Nhớ kỹ, các ngươi, chúng ta không phải chặn đường cướp bóc, chúng ta chỉ là thay trời hành đạo! Chúng ta quyết không thể ngồi nhìn những bọn khốn này lấy đi của cải thuộc về chúng ta!
Cầm đầu sơn tặc hùng hổ nói:
-Mẹ kiếp những tên thương nhân này, bọn hắn mỗi ngày có thể không cần làm gì mà vẫn có thể kiếm được một số tiền lớn? Những vật này vốn nên thuộc về chúng ta! Giết sạch những tên mà cà rồng này, Nord vạn tuế!
-Lão đại nói rất đúng!
-Chúng ta đều sớm thấy chướng mắt những tên này!
-Cũng không biết có nữ nhân nào tiếp lửa cho bọn tiểu nhị không đây?
-Có có, khảng định sẽ có! Sẽ có bánh mì, sữa bò.
-Làm một món lớn, về tham gia lễ hội mùa đông!
Bọn sơn tặc kêu la, số đông rời khỏi đại thụ theo tên cầm đầu, bọn hắn dường như có đường riêng trong rừng rậm, đi như thế lại không phát ra động tĩnh gì.
Chỉ còn lại tên tiểu đầu mục Noa và bốn tên sơn tặc nằm vùng ở lại, nhìn từ góc độ của Ryan, trên nhánh cây có một tháp quan sát tương tự, có thể giám sát nhất cử nhất động của thôn xóm bị bỏ rơi dưới núi.
Lại nghĩ tới lời của tên cầm đầu, trong lòng Ryan đã có đáp án, hình như trong thôn trang có ám đạo của sơn tặc đào sẵn, toàn bộ nơi nghỉ ngơi đều là cạm bẫy của chúng, dẫn dụ con mồi ngon tiến vào cạm bẫy, nếu con mồi quá mạnh, bọn hắn sẽ làm như không có chuyện gì, nếu con mồi nhỏ yếu, chúng sẽ cùng nhau tiến lên giết chết người qua đường, cướp đoạt tiền tài và tính mạng của bọn họ, sau đó lấy danh hiệu: “Chiến đấu để bảo vệ Vương quốc Nord”.
Kỹ năng diễn xuất thật sự ấn tượng.
Làm sao đây?
Đầu óc Ryan lóe lên, có rồi!
Bọn Noa vây quanh sưởi ấm bên đống lửa nhỏ dưới đại thụ:
-Móa nó, ai không đốt lửa trước vậy? Không cẩn thận mang củi theo? Bước ra cho ra!
-Không phải ta, không phải ta!
Mấy tên sơn tặc lắc đầu.
-Grude, hãy cẩn thận, lỡ chúng ta bị phát hiện thì sao? Mẹ ơi… phía dưới có mấy tên Kỵ Sĩ, sớm biết vậy…
-Sớm biết cái gì? Kỵ Sĩ sao?
Thanh âm quỷ mị xuất hiện sau lưng mấy người bọn họ, hai tay nắm lấy chiến chùy to lớn, một thân giáp xích, một nam nhân dung mạo anh tuấn xuất hiện trong âm thanh:
-Ta là “đại chùy” Ryan, Bạch Lang Kỵ Sĩ của Nord, con trai của Norman, lãnh chúa Otterny, các ngươi ở đây làm gì?
Nam nhân thân hình to lớn, huy chương Kỵ Sĩ trước ngực lấp lóe dưới ánh lửa, đầu sói màu trắng làm người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
-Ngươi là ai!
Tiểu đầu mục vô thức đưa kiếm ra, miệng hùm gan sứa nói:
-Mau… mau bỏ vũ khí xuống, lấy thứ đáng giá ra đây!
-Hừ!
Ryan trực tiếp đưa tay bắt lấy lưỡi kiếm, dưới man lực cường đại, lưỡi kiếm bị vo thành một cục sắt, ném xuống đất:
-Thứ đáng giá đều ở chỗ này, tới lấy đi!
Mấy tên sơn tặc bị dọa đến sợ hãi, lời nói hùng hồn trước đó đều biến mất, Noa trực tiếp quỳ xuống:
-Không có không có! Kỵ Sĩ đại nhân, chúng ta không có ý mạo phạm ngài, chúng ta chỉ lên núi săn thú!
-Nói bậy!
Tay phải Ryan đánh ra một quyền, thân cây đại thụ bên người Kỵ Sĩ Vương Quốc bị đánh xuyên, mảnh gỗ vụn và bông tuyết trong rừng rơi xuống, kích một tiếng vang, mấy tên sơn tặc bị lực lượng cường đại dọa đến tè ra quần, liền mạng dập đầu:
-Chúng ta sai rồi! Đại nhân! Chúng ta chỉ là thôn dân không sống nổi, bất đắc dĩ mới phải ra ngoài cản trở kiếm sống! Đây đều là chủ ý của lão đại, không phải của bọn ta! Không phải của bọn ta!
Quả là thế, Ryan nhìn đám sơn tặc đã sự mất mật, nghĩ thầm suy đoán của mình quả không sai.
Những sơn tặc này hẳn là những thôn dân không sống nổi, rơi vào đường cùng mới chọn làm sơn tặc, bọn hắn tàn nhẫn ngoan độc với những thương nhân và lữ hành kia, nhưng e ngại với những Kỵ Sĩ giống Ryan.
Loại sợ hãi này đã khắc sâu vào xương, chỉ cần vài lời gây gắt hoặc có vũ khí trong tay liền sẽ biến mất, Ryan chỉ mới thể hiện ra chút lực của mình, ý chí chiến đấu của bọn hắn đã sắp tan rã.
-Mang ta đi tìm lão đại các ngươi, nhanh!
-Vâng…vâng!
Dịch: Hong
Biên: Khangaca