Phùng Quế Hoa hiện tại hoàn toàn tin tưởng cô nương này chính là thần tiên!
Nếu không phải thần tiên, lấy đâu ra gạo trắng nõn xinh đẹp như vậy, sao lại bán rẻ như vậy!
Dương Truy Vân buộc chặt túi gạo, kéo cánh tay Phùng Quế Hoa, đi tới bên cạnh máy để gạo.
Phùng Quế Hoa hiếm lạ đánh giá, còn đưa tay sờ sờ vỏ ngoài, cảm giác có chút lạnh lẽo.
Dương Truy Vân chỉ vào hình vẽ: "Tỷ tỷ, trên hình vẽ này là gạo liền ra gạo, vậy bên cạnh cái này chính là nước?"
Tô Lăng gật đầu: "Đúng, từ vị trí ngươi đứng đến đuôi xe theo thứ tự là nước, gạo/ bột mì, đồ ăn, còn có đồ uống."
Dương Truy Vân lập tức nhảy đến bên ngoài máy đồ uống, nhưng nàng có chút không hiểu mấy hình vẽ này.
"Tỷ tỷ, đây là đồ uống gì vậy?"
Tô Lăng cười giới thiệu: "Thứ nhất là Coca Cola, vị ngọt, có bọt khí. Thứ hai là nước chanh, chua ngọt. Thứ ba là bia, lên men từ lúa mạch, tương đối nhẹ nhàng khoan khoái, cuối cùng là trà xanh. Những thứ này đều có thể lựa chọn thêm đá, cũng có thể lựa chọn bình thường."
Dương Truy Vân liếm liếm miệng, thật ra ngoài trà ra, nàng không nghe hiểu bất cứ cái nào khác, nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng đều muốn uống hết.
Tô Lăng rũ mắt suy nghĩ rồi cười nói: "Như vậy đi, ta thuê ngươi làm một tiểu điếm trưởng giúp ta một ngày, lỡ như có khách hàng đến, ngươi phải giúp ta giới thiệu, thù lao à, cho ngươi ba cân gạo hoặc bột mì, lại tặng ngươi một chén nước uống, thế nào?"
Dương Truy Vân gật đầu: "Được ạ!"
Phùng Quế Hoa kiêu ngạo ưỡn thẳng lưng, bà ấy biết cháu gái của mình rất lợi hại, còn có thể làm việc cho thần tiên.
Vì vậy Tô Lăng liền định giá mấy thứ.
"Đầu tiên, máy đầu tiên bên trong là nước tuyết, nước tuyết rẻ, năm văn tiền một thùng. Máy thứ hai là bột mì và gạo, đều là mười văn tiền một cân, máy thứ ba là đồ uống, đồ uống ba văn tiền một chén."
Tô Lăng dứt lời, trước tiên lên xe đặt một thùng sắt nhỏ xuống, một thùng đại khái là 5L.
"Thùng lớn như vậy, bán theo thùng, phải tự chuẩn bị vật chứa."
Tô Lăng bỏ cái thùng vào chỗ lõm bên cạnh máy bán nước, dùng xích sắt cài lại.
Dương Truy Vân liếc mắt nhìn một cái liền hiểu, cũng thử đi thao tác một chút, quả nhiên trong lỗ có dòng nước sạch sẽ chảy ra.
"Tỷ tỷ, món ăn kia thì sao?"
Tô Lăng dẫn Dương Truy Vân đứng ở phía dưới máy móc, hỏi nàng muốn biết giá cái nào.
Dương Truy Vân liếc mắt một cái liền nhìn trúng gà quay: "Tỷ tỷ, gà quay, gà quay bao nhiêu tiền?"
【 Gà quay bốn mươi văn. 】
Dương Truy Vân giật nảy mình: "Quái vật gì đang nói chuyện vậy!"
Tô Lăng cười vỗ vỗ cái máy: "Là nó, cho nên muốn cái gì, hô một tiếng liền biết giá cả, nếu như không muốn hô, có thể thông qua cây trường côn bên cạnh này, cầm chỉ vào hình vẽ là được."
"Nhưng phải chú ý, trừ phi ngươi thật sự muốn mua, cho nên mới hỏi nhiều một chút. Nếu như đùa giỡn chút, có thể sẽ bị ta kéo vào danh sách đen, kéo vào danh sách đen thì cũng không thể mua được đồ ở chỗ ta nữa."
Dương Truy Vân như tiểu đại nhân khoát tay áo: "Ai, bọn họ không dám, nhát gan như chuột."
Tô Lăng bị bộ dạng này của nàng chọc cho buồn cười, sau khi cẩn thận dạy lại một lần, liền trở về trên xe.
Phùng Quế Hoa cũng mang theo lương thực chuẩn bị về nhà trước.
Về nhà trước tiên đi thông báo cho người trong thôn, thuận tiện xách thùng gỗ đến chứa chút nước!
Nước sạch bán rẻ như vậy, lão bản nhất định là thần tiên.
...
Bên này Dương Truy Vân giống như một cái máy nói, rất nhanh đã làm thân với Tô Lăng, cứ gọi Tô tỷ tỷ Tô tỷ tỷ.
Tô Lăng cũng biết nữ chính truyện chạy nạn tên là Dương Truy Vân, tuổi mụ mười bốn, nhưng trên thực tế nàng còn chưa qua sinh nhật mười ba tuổi, còn thiếu mấy tháng.
Nàng thích ăn cơm, ăn cũng nhiều. Nhưng mùa màng năm nay bỗng nhiên không tốt, đói bụng hơn nửa năm, gầy như que củi cũng không khác cành liễu là mấy.