"Vương Công là con trai thứ ba của tam chưởng quầy, Triệu Tiểu Minh là con gái út của Triệu đầu lĩnh, còn những người khác là con cháu của các gia đình trong nội thành được nhét vào. Cũng may là, bọn họ không chiếm danh ngạch của các ngươi."
Tuyển dụng đặc cách sao?
Lê Uyên nhún vai, hỏi:
"Vậy chỗ nào bất lợi?"
"Bất lợi... Cũng thật sự bất lợi."
Khuôn mặt Tôn mập mạp nhăn nhó, khó coi: "Xui xẻo thật, năm nay hạng mục khảo hạch thứ ba của nội viện lại là sờ cốt."
"Sờ cốt?"
Lê Uyên khẽ nhíu mày: "Trước đây là gì?"
"Ba hạng mục trước đây là đứng thung, chùy pháp, khí lực, năm nay sao lại kiểm tra căn cốt?"
Tôn mập mạp tỏ vẻ bất mãn, tiểu tử trước mặt này căn cốt cũng chẳng tốt lắm.
"Căn cốt sao?"
Nhớ tới thái độ của Tần Hùng, Lê Uyên như hiểu ra điều gì.
Sau lưng bất cứ sự thay đổi đột ngột nào, tất nhiên có nguyên nhân sâu xa, tiếc là Tôn mập mạp dường như không biết...
"Nếu yêu cầu về căn cốt..."
Lê Uyên còn chưa nói xong, Tôn mập mạp đã sốt ruột, xách theo hộp thức ăn đi về phía hậu viện, lo lắng nói:
"Ngươi ở đây trông chừng, ta đi hỏi... người ta một chút..."
Căn cốt, rốt cuộc sờ như thế nào?
Lê Uyên lắc đầu, nhưng cũng không hoảng hốt. Hắn trông ba nồi thịt to, tranh thủ lấy thêm cho mình một bát. Chờ Tôn mập mạp quay lại, hắn đã ăn no.
"Đừng ăn nữa!"
Sắc mặt Tôn mập mạp có chút đen, trầm giọng nói:
"Khó trách các gia đình nội thành đều nhét người vào đây. Lần này khảo hạch có chút đặc thù... Lê Uyên, dù sao, hãy cố gắng hết sức. Đừng giấu diếm, không tranh, ngươi sợ là sẽ hối hận cả đời."
Nói xong, y lại bổ sung thêm một câu:
"Ta không phải lo ngươi không trả được tiền..."
"Hả?"
Thấy Tôn mập mạp hiếm khi nghiêm túc, lại còn có chút hâm mộ, trong lòng Lê Uyên khẽ động.
Hắn còn muốn hỏi thêm, nhưng Tôn mập mạp đã khoát tay, đi ra khỏi phòng, gõ vang chuông cơm. Các học đồ ngoài cửa nối đuôi nhau bước vào.
…
Trời quang mây tạnh, sau bữa ăn, ánh nắng chan hòa.
Trên diễn võ trường đất vàng, đám học đồ xếp hàng chỉnh tệ theo từng sân tập, chủ sự của mỗi sân đều có mặt đầy đủ.
Lê Uyên đứng trong đám người, tầm mắt xuyên qua Tôn mập mạp phía trước, nhìn lên đài cao đơn giản, nơi ba người đang ngồi nghiêm trang.
Tần Hùng đứng bên phải, cúi đầu nói chuyện với ông lão mặc áo dài màu đen. Bên phải, một ông lão mặt trắng không râu ngồi yên lặng, Lê Uyên nhận ra, đây là nhị chưởng quầy Đường Đồng.
"Người nói chuyện với Tần Hùng là tam chưởng quầy Vương Định? Vậy người ở giữa là đại chưởng quầy Tào Diễm? Trẻ tuổi như vậy?"
Lê Uyên lần đầu tiên nhìn thấy ba vị chưởng quầy, có chút kinh ngạc.
Vị Tào chưởng quầy này nổi tiếng khắp Cao Liễu, nhìn qua chỉ mới ngoài ba mươi, mặc áo ngoài giản dị, không có gì đặc biệt.
Đột nhiên, Tào Diễm liếc mắt về phía này, bốn mắt chạm nhau, Lê Uyên vội vàng cúi đầu, trong tai chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch.
"Ánh mắt này..."
Trong lòng Lê Uyên dâng lên nỗi sợ hãi, cảm giác như khi đứng ở rìa sân thượng nhìn xuống dưới, có thể tan xương nát thịt bất cứ lúc nào.
Ánh mắt người ta sao có thể đáng sợ như vậy?!
"Các chưởng quầy đều đến!"
Đám học đồ xôn xao, nhưng không ai dám gây ra tiếng động quá lớn.
Lê Uyên vẫn chưa dám ngẩng đầu, cái liếc mắt của Tào Diễm khiến tim hắn như muốn nhảy ra ngoài, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
"Tần Hùng, ngươi nói qua quy tắc một lượt!"
Lê Uyên nghe thấy tiếng mới ngẩng đầu, giọng Tào Diễm không cao, nhưng rất rõ ràng, câu chữ dứt khoát, toát lên uy nghiêm.
"Vâng!"
Tần Hùng ôm quyền, bước lên trước đài, giọng nói đầy nội lực vang lên:
"Đoán Binh Phô chúng ta truyền thừa hai trăm ba mươi bảy năm, lão tổ tông gây dựng cơ nghiệp không dễ, vì truyền thừa gia nghiệp mà lập ra nội viện, học đồ có thiên phú xuất chúng mới có thể gia nhập..."
Giọng Tần Hùng dõng dạc, đầy nhịp điệu, nói về lịch sử Đoán Binh Phô, ân điển của chủ gia, cùng những lợi ích khi vào nội viện, trôi chảy, kéo dài khoảng một chén trà.
"Mỗi tháng một lượng bạc, không cần làm việc, có tiên sinh dạy vỡ lòng, nhị chưởng quầy Đường Đồng đích thân truyền thụ võ công, không chỉ Bạch Viên Phi Phong Chùy... Quả là đãi ngộ hậu hĩnh!" Lê Uyên thầm tổng kết.
"...Hôm nay, nội viện khảo hạch, mỗi trung viện ít nhất chọn ra một người! Hơn nữa, bất kể tiến vào nội viện hay không, tất cả học đồ ở đây đều được thưởng một tháng tiền lương!"
Tần Hùng vừa dứt lời, đám học đồ liền hò reo vang dội. Đối với đại đa số bọn họ, đây mới là ân huệ thực sự.
“Ghi nhớ ân điển chủ gia, tận tâm làm việc!” Thanh âm Tần Hùng át đi tiếng hoan hô: “Ai đã nhập môn Bạch Viên Phi Phong Chùy, bước ra khỏi hàng!”
Lời vừa dứt, đám đông xôn xao, không ít học đồ lộ vẻ thất vọng. Khảo hạch còn chưa bắt đầu, bọn họ đã mất đi cơ hội.
Lê Uyên bước ra, liếc mắt quan sát. Không tính nhóm Vương Công, Triệu Tiểu Minh đứng riêng một góc, trong hơn sáu mươi học đồ, chỉ có mười hai người nhập môn.
“Chưa nhập môn cũng đừng nản lòng.” Tần Hùng vỗ tay, phía sau đài xuất hiện mấy ông lão vạm vỡ: “Ai chưa nhập môn, theo Trương sư phụ bọn họ đến tiền viện kiểm tra căn cốt. Căn cốt tốt vẫn có thể tiến vào nội viện... Còn những ai đã nhập môn, sau đó cũng phải kiểm tra, căn cốt không tốt cũng không được vào nội viện!”