Chương 46: [Dịch] Đạo Gia Muốn Phi Thăng

Đãi ngộ của thiên tài

Phiên bản dịch 5064 chữ

Nghề không tùy tiện truyền, trong mấy tháng qua, Lê Uyên đã hiểu rất rõ điểm này.

Học đồ bán mình, ba năm làm việc vặt, hai năm trợ thủ, đây là thấp nhất, mà đây, còn chỉ là học đồ.

Thật sự bái sư, cũng không phải ngoài miệng nói một câu, ít nhất, cũng phải cha mẹ tới nhà dâng thiếp bái sư, lễ bái sư, tiệc bái sư một thứ cũng không thể thiếu.

Trương Bí trái lại không quá để ý, nhưng nếu không có một chuyến này, danh phận đệ tử còn thiếu chút, người ngoài cũng sẽ nghi ngờ lão là thật lòng thu đồ đệ hay không.

Nghĩ một chút, gật đầu:

“Đi thôi.”

“Vâng!”

Lê Uyên hành lễ, xách búa ra ngoài, bước nhanh về nhà.

Cây búa này, hắn cũng không muốn buông tay.

“Đợi một chút, có phải lúc trước Trương lão nói muốn tặng mình cái gì hay không?”

Ra khỏi cổng Đoán Binh Phô, gió thổi qua, Lê Uyên mới bình tĩnh lại, thực sự bị cây búa đại tượng này làm cho choáng váng.

“Về nhà trước, bảo nhị ca chuẩn bị đưa thiếp mời bái sư.”

Cây búa mười mấy cân, Lê Uyên lại không thấy mệt chút nào, nếu không phải đi ở trên đường, hắn hận không thể thử nắm giữ một chút luôn bây giờ.

Búa đại tượng nhị giai, chẳng những có bốn loại Hiệu quả chưởng ngự, hơn nữa mỗi một loại, đều tốt hơn so với thứ hắn đạt được trước đó.

Chẳng qua, Điều kiện chưởng ngự hắn cũng chưa thỏa mãn.

“Rèn pháp tiểu thành tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể làm được, nhưng mà, chỉ cần Chưởng Binh Lục tấn thăng, vấn đề này liền giải quyết dễ dàng.”

Tâm tư Lê Uyên rất linh hoạt.

Rèn pháp chưa chắc dễ học hơn võ công, tiểu thành cũng không phải một sớm một chiều có thể làm được, nhưng trong kho hàng còn có một cây búa Hiệu quả chưởng ngự là rèn pháp cấp tiểu thành.

Chỉ cần Chưởng Binh Lục tấn thăng, điều kiện nhìn như hà khắc này, hắn nháy mắt có thể thỏa mãn, tự nhiên, cũng không quá để ở trong lòng.

“Viên mãn ư. Theo trên sách ghi lại, cái gọi là viên mãn, đại viên mãn, là chỉ luyện một môn võ công kỹ nghệ đến trình độ cực kỳ khắc sâu, nhưng trên bản chất, hẳn vẫn là đại thành?”

Vừa qua Tết, người đi đường rất ít, Lê Uyên đắm chìm ở trong tự hỏi.

Hắn cũng không quá xác định.

Võ công hắn tiếp xúc quá ít, nhưng ít ra trong Phi Phong Chùy cùng Đạo Liêm Thuật là như thế, sau khi đại thành, chính là đột phá trên huyết khí.

Toản huyết sinh kình, là nội kình.

“Nhưng, viên mãn chung quy nên có chút chỗ khác biệt chứ?”

Trong lòng Lê Uyên ngứa ngáy khó nhịn.

Trở về nhà, biết được Lê Uyên đã vào nội viện, còn được lão sư phụ phòng rèn đúc nhìn trúng, Lê Lâm so với hắn còn hưng phấn hơn, lập tức chạy đi tìm người viết thiếp bái sư.

Lê Uyên lấy ra mười lượng bạc, đưa cho nhị tẩu Vương Quyên.

Vương Quyên giật mình: “Đệ đứa nhỏ này, lấy đâu ra nhiều bạc thế?”

“Không phải lần trước trời tối, đệ chưa kịp trả lại Tiền Bảo sao? Sau nghe nói giấy nợ của hắn bị mất, đệ liền giữ lại.” Lê Uyên thản nhiên giải thích, lí do thoái thác đã sớm chuẩn bị sẵn: “Trương lão gia tử là thợ rèn có tư cách lâu nhất phòng rèn, tiệc bái sư không thể quá keo kiệt, tẩu tử đừng chối từ.”

Vương Quyên vốn không phải người câu nệ, lập tức nhận lấy bạc.

Lê Uyên thuận miệng hỏi: “Nhị tẩu, tẩu có biết Tần Hùng không?”

Vương Quyên suy nghĩ một chút, ấn tượng không sâu: “Là thằng nhãi con nhà lão Tần, đầy tớ trước kia của nhà ta phải không? Tính tình hắn không đàng hoàng lắm, đệ nên tránh xa hắn ra.”

Lê Uyên liên tục gật đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bái sư là chuyện rườm rà, dù Trương Bí không câu nệ tiểu tiết, ba người nhà họ Lê vẫn bận rộn suốt ba ngày.

Trương Bí là lão làng của Đoán Binh Phô, lão thu nhận đồ đệ không phải chuyện nhỏ, chủ sự các viện đều đến chúc mừng, Tôn mập mạp cũng mang quà tới. Ba vị chưởng quầy, Tào Diễm tuy vắng mặt nhưng cũng có quà biếu, hai vị còn lại thì luôn túc trực bên cạnh.

Trên tiệc, Tần Hùng với khuôn mặt sa sầm suốt buổi cũng có mặt. Y cũng mang quà tới, giờ phút này nhìn Lê Uyên nhận lời chúc phúc của mọi người, sắc mặt khó coi như nuốt phải ruồi bọ. Ngưu Quý đứng bên cạnh thì tỏ vẻ hâm mộ.

“Các vị, trời cũng không còn sớm, nên về thôi!” Trương Bí ngáp dài, mấy đại hán phòng rèn đứng dậy tiễn khách.

“Trương lão nghỉ ngơi sớm chút!”

“Chúc mừng...”

Khách khứa đã ngà ngà say, loạng choạng ra về.

“Vương Hổ, ngươi giúp thu dọn một chút.” Trương Bí ngáp thêm cái nữa, vẫy tay gọi: “Lê Uyên, dìu ta về phòng.”

“Ngài nghỉ ngơi sớm chút!” Vương Hổ cười ha hả.

Lê Uyên dìu sư phụ về phòng. Lão nhân gia dễ mệt, lại uống thêm rượu nên thực sự uể oải.

Vừa vào phòng, Trương Bí bỗng nhiên tỉnh táo: “Đóng cửa lại.”

Lê Uyên đóng cửa, khó hiểu: “Ngài đây là...?”

“Trên tiệc ta có trò chuyện với nhị chưởng quầy, biết được một số việc.” Trương Bí uống ngụm trà: “Từ năm nay, Đoán Binh Phô các viện sẽ tăng số lượng tuyển nhận học đồ lên gấp vài lần, bao gồm cả nội viện. Sau này, con số này có thể còn tăng thêm...”

“Đoán Binh Phô muốn mở rộng quy mô sao?” Lê Uyên không mấy hứng thú, hắn chỉ quan tâm đến việc luyện võ.

“Mở rộng là một chuyện, nhưng chuyện này có liên quan đến Thần Binh cốc.”

Thần Binh cốc? Lê Uyên giật mình, hắn còn đang học Binh Đạo Đấu Sát Chùy, ngũ đại bí truyền đứng đầu của nhà này.

Bạn đang đọc [Dịch] Đạo Gia Muốn Phi Thăng của Bùi Đồ Cẩu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    16

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!