Vương Công chẳng bận tâm đến thái độ lãnh đạm của Lê Uyên, mỉm cười đưa tay lấy ra một bình sứ: "Uẩn Huyết đan này là bảo dược của Tứ Quý thảo đường, cũng là chút lễ mọn của tại hạ."
Uẩn Huyết đan? Lê Uyên hơi nheo mắt: "Vương sư huynh khách sáo quá rồi..."
Hắn chưa từng đến Tứ Quý thảo đường, nhưng lại nghe nói qua đan dược này. Một lọ sáu viên, giá trị bằng nửa năm tiền tháng của nhị ca hắn, xưa nay chỉ bán ở nội thành.
"Cái này thì có gì..." Vương Công cười nhạt, đang định nói gì đó, Lê Uyên đã đưa tay cầm lấy bình sứ: "Lễ vật nặng như vậy, chắc là tặng cho sư phụ ta? Vương sư huynh đã muốn đi nội viện, vậy tại hạ sẽ giúp ngươi đưa..."
"Ách..." Vương Công thoáng kinh ngạc, rồi lại mỉm cười: "Này, Lê sư huynh không đi nội viện sao?"
"Trái phải cũng không xa." Cầm bình đan dược, Lê Uyên chắp tay cáo từ, chẳng thèm để ý đến Vương Công đang mất dần nụ cười sau lưng.
"Một bình Uẩn Huyết đan, ngươi cứ như vậy tặng hắn?" Triệu Tiểu Minh cười khẽ: "Vương công tử cũng thật hào phóng!"
"... Rốt cuộc là một sa cơ thất thế!" Trên mặt Vương Công có chút không nhịn được, phất tay áo rời đi.
Lần này y trở về, từ trong miệng phụ thân nghe được tên Lê Uyên vài lần, lúc này mới tạm thời nảy lòng muốn thử lôi kéo.
Ai ngờ...
…
"Lông còn chưa mọc đủ, cũng tới thăm dò đạo gia nhà ngươi?" Đem đan dược cất vào trong ngực, Lê Uyên hừ lạnh. Sau khi bái sư, hắn mới biết được Tam chưởng quỹ kia cũng không phải thứ tốt lành gì.
Khảo hạch ngày đó, nếu không phải là hắn triển lộ ra thiên phú đưa tới kia hai vị chưởng quỹ chú ý, coi như là áp qua Ngưu Quý, cũng đừng nghĩ vào nội viện. Thậm chí có thể bị tên già kia phái đến dưới tay Tần Hùng...
"Uẩn Huyết đan?" Tiếng rèn sắt cùng sóng nhiệt cuồn cuộn, trong phòng rèn, Trương Bí đem viên thuốc đổ ra, lần lượt dùng móng tay cài xuống chút bột thuốc bắn vào trong miệng nếm thử: "Ừm, thuốc không thành vấn đề, là Tứ Quý thảo đường bán, tiểu gia hỏa kia ngược lại là chịu bỏ, bình này được năm lượng bạc!"
"Ngài đây là?" Lê Uyên sửng sốt.
"Đan dược không thể ăn bậy, coi như là tự mình mua được từ cửa hàng thuốc lớn thì cũng phải cẩn thận, chưa nói đến qua tay những người khác?" Trương Bí nhắc nhở đồ đệ: "Đệ tử nội viện không thể thiếu xuất môn, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ! Không chỉ là đan dược, coi như là nước cùng lương khô, cũng không thể ăn bậy!"
"Đệ tử ghi nhớ!" Lê Uyên ghi tạc trong lòng.
Kiếp trước, hắn từng lang bạt giang hồ vài năm, đối với những lời khuyên của các bậc tiền bối, hắn luôn ghi nhớ trong lòng. Bởi hắn hiểu rằng, đằng sau những kinh nghiệm ấy, có thể là những bài học xương máu.
"Ừ, con nhớ kỹ là tốt." Trương Bí nhìn đồ đệ, ánh mắt lộ rõ vẻ yên tâm. Lão ném chiếc bình sứ về phía Lê Uyên: "Chỉ là một bình Uẩn Huyết Đan thôi, hắn dám cho thì con cứ nhận. Lão già này tuy chẳng có bản lĩnh gì, nhưng chút đồ ấy vẫn lo liệu được!"
"Vậy thì con xin đa tạ sư phụ!" Lê Uyên không chút khách khí, cười hả hê cất bình thuốc vào ngực áo.
"Được rồi, lão Đường chẳng phải muốn khảo giáo con sao? Vậy con đi sớm một chút, hôm nay miễn cho con một ngàn chùy!" Trương Bí phất tay.
Lão rất hài lòng với sự tiến bộ của đồ đệ. Ngoại trừ những ngày đầu có phần chật vật, những ngày sau đó Lê Uyên tiến bộ vượt bậc khiến lão cũng phải kinh ngạc.
"Không cần miễn đâu, con còn phải dựa vào nó để mua thuốc!" Lê Uyên lắc đầu nguầy nguậy.
Là đệ tử của Chủ sự Phòng rèn đúc, hắn đương nhiên có chút đãi ngộ. Cứ mỗi hai ngàn cân thép tôi mà hắn rèn được, hắn sẽ nhận được nửa lượng bạc.
Đây là đãi ngộ mà chỉ các sư phó trong phòng rèn mới có, cũng là nguồn thu nhập duy nhất của hắn hiện tại.
"Tùy con!" Trương Bí không kiên nhẫn phẩy tay.
...
Víu! Víu!
Còn chưa đến nội viện, Lê Uyên đã nghe thấy tiếng gió rít.
Trên diễn võ trường trước viện, Ngưu Quý, Vương Công, Lộ Trung cùng các học đồ mới vào nội viện đang cầm chùy đứng thung, học tập đấu pháp. Các học đồ cũ thì chia thành nhóm nhỏ, hoặc đối luyện, hoặc rèn luyện khí lực.
Bên ngoài, Nhạc Vân Tấn chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị. Đấu pháp của học đồ mới đều do y truyền thụ.
Đường Đồng vẫn luôn không lộ diện từ sau kỳ khảo hạch, hôm nay cũng có mặt. Gã ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, híp mắt dưỡng thần, không biết là đang quan sát hay ngủ gật.
Lê Uyên bước chậm lại, đánh giá các học đồ cũ và mới.
"Vương Công, Triệu Tiểu Minh, còn có mấy tên đệ tử nhà giàu từ nội thành đến, huyết khí đều đã vượt qua cấp tinh thông, nhưng chùy pháp chỉ mới nhập môn. Xem ra, bọn họ đều dùng thuốc để tăng tiến tu vi."
Lê Uyên lướt qua nhóm "bạn cùng trường" vài lần rồi nhanh chóng mất hứng thú.
Ngược lại, những lão học đồ kia lại thi triển chiêu thức lão luyện, từng động tác đều ẩn chứa kết cấu chặt chẽ, huyết khí dâng trào, thanh thế hùng hồn, hiển nhiên đã đạt tới tiểu thành.
"Ngoại trừ Nhạc Vân Tấn, chẳng lẽ không có ai đạt tới đại thành? Có lẽ có, nhưng nhiều nhất cũng chỉ một hai người..."