Chương 62: [Dịch] Đạo Gia Muốn Phi Thăng

Hội chùa, Thiên Nhãn Bồ Tát (2)

Phiên bản dịch 4989 chữ

Ngày nghỉ lễ tất nhiên là vô cùng quan trọng.

Lễ hội ngày 28 tháng 3 này thậm chí còn dài hơn Tết Nguyên Đán một ngày, đủ thấy tầm quan trọng của nó.

Hôm nay, nội ngoại thành huyện Cao Liễu thậm chí không cần phí vào thành, nhà nhà giăng đèn kết hoa, náo nhiệt hơn cả dịp Tết.

Trên đường phố, dòng người tấp nập như mắc cửi, tiếng rao hàng rong liên tiếp. Vừa ra khỏi Đoán Binh Phô, Lê Uyên đã ngửi thấy đủ loại mùi thơm của đồ ăn vặt, đồng thời cảm nhận được Chưởng Binh Lục rung động.

"Hội chùa lớn như vậy, ắt hẳn có vài thứ đáng giá." Lê Uyên thầm nghĩ.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng chiêng đồng vang vọng từ xa vọng lại, thu hút sự chú ý của Lê Uyên. Hắn dừng chân, nhìn về phía cuối con đường đang náo nhiệt. Người đi đường tự giác tản ra hai bên, nhường lối cho một đoàn người đang tiến tới.

Mười sáu tráng hán chia làm hai hàng, vai vác xà ngang to lớn, khiêng một pho tượng Phật khổng lồ trên bệ thờ uy nghi.

"Khá khen cho sự phô trương này..." Lê Uyên nheo mắt, lách mình sang một bên.

Ánh mắt hắn nhanh chóng lướt qua pho tượng, nhận ra bên ngoài được điểm xuyết kim ngân, lưu ly, san hô, mã não... cùng vô số bảo vật quý giá. Dưới ánh mặt trời chói chang, bệ thờ lấp lánh rực rỡ.

Đoàn người đông đúc theo sau, cờ xí rợp trời, tiếng người huyên náo. Hai bên đường, bách tính thành kính cúi đầu, chắp tay bái lạy.

"Cầu Bồ Tát phù hộ cho huyện Cao Liễu mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu."

"Bồ Tát từ bi, ban phát ân đức. Kính lạy Bồ Tát..."

"Cầu Bồ Tát phù hộ cho buôn may bán đắt, Đại Phát Lợi!"

...

Tiếng hò reo, khấn vái mỗi lúc một gần. Mấy người ăn vận như người hầu chùa, tay ôm hòm công đức, đi tới đâu cũng có người chen chúc dâng hương, tiền bạc.

Lê Uyên đưa mắt nhìn pho tượng Bồ Tát được che phủ bởi tấm lụa trắng mỏng. Gió khẽ lay động, để lộ ra hình dáng của vị thần từ bi với sáu mắt trên mặt, ngàn mắt trên thân.

Hắn vội vàng dời mắt, thầm nghĩ: "Khó trách gọi là Thiên Nhãn Bồ Tát, quả nhiên trông rất sống động. Bất chợt nhìn thấy, e rằng có thể dọa người ta chết khiếp..." Lê Uyên rùng mình, thầm khen ngợi tay nghề của người thợ điêu khắc.

Lùi lại vài bước, tránh xa đám người hầu chùa có vẻ hung dữ, Lê Uyên định rời đi thì bất ngờ nắm chặt tay, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía đoàn rước vừa đi qua sát bên mình.

"Pho tượng Bồ Tát này...?" Lê Uyên dụi dụi mắt, cảm giác như vẫn còn vệt máu đỏ sẫm vương lại.

Mặc dù đã quay lưng với đoàn rước, nhưng Chưởng Binh Lục trong người hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng. Pho tượng Bồ Tát kia... chẳng lẽ cũng được xem là "binh khí"?

Hơn nữa...

Lê Uyên lùi lại một bước, len lỏi trong đám người đang theo sau đoàn rước. Giờ phút này, dòng người đông đúc giúp hắn dễ dàng trà trộn mà không bị chú ý.

Cuối cùng, khi tiến đến gần trong phạm vi hai mét, trước mắt hắn hiện ra một tia sáng đỏ sẫm pha lẫn màu đen.

[Tượng đá Thiên Nhãn Bồ Tát (nhị giai)]

[Thợ lành nghề lấy thanh tinh thạch làm cơ sở, tĩnh thiền linh tượng đất vẽ mắt, phỏng chế... mà thành, được vạn người cúng bái tế tự mà dần dần sinh ra linh dị… Lấy linh nê dưới mắt, có thể hóa Thuế Huyết đan......]

[Điều kiện chưởng ngự: Bái Thần Pháp nhập môn nhất trọng]

[Hiệu quả chưởng ngự: hoắc loạn tâm thần, tín đồ Thiên Nhãn Bồ Tát, Bái Thần Pháp nhất trọng]

Lại là nhị giai!

Đoàn rước đã đi xa, nhưng trong đám đông vẫn còn xôn xao bàn tán. Lê Uyên cảm thấy nghi hoặc, lo lắng.

"Thần tượng này cũng tính là binh khí sao? Dùng nó đập chết người chắc chắn không thành vấn đề... Cũng là nhị giai, sao thần tượng này lại tỏa ra thứ ánh sáng quỷ dị như vậy?"

Lòng hắn chợt lạnh.

Chỉ với những thông tin ít ỏi này, Lê Uyên đã sinh ra cảnh giác với ngôi chùa nổi tiếng ở huyện Cao Liễu. Nơi này thoạt nhìn không giống chùa chiền đứng đắn...

"Điều kiện chưởng ngự là Bái Thần Pháp nhập môn? Phải chăng là chỉ người thợ điêu khắc pho tượng này? Còn linh nê dưới mắt là gì? Thuế Huyết đan lại là loại đan dược gì?"

Nhìn đoàn rước khuất dần, Lê Uyên xoay người rời đi.

Mặc dù hắn thèm muốn binh khí nhị giai, nhưng pho tượng Bồ Tát kia quá mức quỷ dị, phía sau e là ẩn chứa bí mật khủng khiếp. Hắn không muốn dính líu vào.

Lê Uyên tiếp tục dạo quanh phố phường.

Lễ hội quy mô lớn, náo nhiệt hơn cả Tết Nguyên Đán. Không chỉ có người từ các hương trấn trực thuộc huyện Cao Liễu, mà còn có cả người từ phương xa tới, mang theo những món hàng đặc sản và khẩu âm lạ lẫm.

"Lại thêm một thanh binh khí nhập giai!"

Vừa đi, Lê Uyên vừa đưa mắt quan sát người qua lại, chính xác hơn là binh khí mà bọn họ mang theo bên mình.

Đại Vận vương triều cấm áo giáp, cấm nỏ, nhưng không cấm đao kiếm. Bởi vậy, người dân ra đường thường mang theo đao kiếm phòng thân. Lần trước hắn bán đao liềm, người không có đao cũng phải mua liềm.

"Binh khí nhập giai không ít, nhưng nhị giai thì chưa thấy. Chắc là quá đắt..."

Với trình độ rèn thuật đại viên mãn và am hiểu bách binh uyên thâm, cho dù không ở trong phạm vi hai mét, hắn vẫn có thể dễ dàng phân biệt tốt xấu của binh khí. Nhận biết binh khí là kỹ năng cơ bản mà bất cứ người thợ rèn nào cũng phải học.

Bạn đang đọc [Dịch] Đạo Gia Muốn Phi Thăng của Bùi Đồ Cẩu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2mth ago

  • Lượt đọc

    45

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!