Vương Động chắp tay đáp ứng, vỗ ngựa, dẫn đầu theo sau:
"Các huynh đệ, theo ta!"
Mười mấy tinh nhuệ của Tam Hà bang đồng thanh đáp ứng, nhanh chân theo sau, những thế lực còn lại cũng không chịu thua kém, lần lượt theo sát.
"Theo sát!"
Bỏ lại một câu, Đường Đồng thúc ngựa rời đi.
Cái này sao mà theo kịp?
Nhìn một đám người dẫn đầu của các thế lực tuyệt trần mà đi, Lê Uyên cảm thấy có chút hỗn loạn.
Vác cái chùy hơn ba mươi cân, chạy đua với ngựa sao?
"Đi!"
Nhạc Vân Tấn buộc trường thương sau lưng, chạy chậm theo sau.
Trạm Thung Bộ Pháp không thể tách rời, Bạch Viên Phi Phong Chùy tự nhiên có bộ pháp, phối hợp với hô hấp thuật, rất bền bỉ khi chạy đường dài, đám học đồ dù kém nhất cũng có huyết khí tiểu thành, tuy không theo kịp ngựa, nhưng cũng không bị tụt lại quá xa.
Bất quá, những kẻ vác chùy tự nhiên rơi lại phía sau.
"Tiểu tử này thể lực tốt như vậy sao?"
Ngô Minh liếc mắt nhìn Lê Uyên thủy chung theo sát sau lưng mình, rồi nhìn sang Liễu Thần, Điền Định cùng những học đồ khác rơi lại phía sau, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
"Mẹ kiếp, tiểu tử kia sao còn nhanh hơn cả ta?"
Mắt thấy Lê Uyên phía trước tuy cước bộ không nhanh, nhưng cũng không có vẻ gì là vất vả, mấy nội viện học đồ rơi lại phía sau có chút sốt ruột.
Bọn hắn vốn dĩ còn chờ xem, vị tiểu sư đệ thiên tài chọn trọng chùy này, bị bỏ lại phía sau sẽ có sắc mặt như thế nào.
Giờ đây, chỉ còn biết nhìn nhau, nghiến răng theo sát.
"Xem ra, toàn bộ ngoại thành Cao Liễu huyện, học đồ huyết khí đại thành cũng không có nhiều? Hay là giống như Lưu Thanh nói, những kẻ có dã tâm, có thiên phú đều đã đi đến Chập Long phủ?"
Vác trọng chùy, nhưng Lê Uyên lại không hề mệt mỏi.
Huyết khí của hắn tuy không theo kịp đám lão học đồ gia cảnh tốt, luyện võ vài năm này, nhưng cũng không kém là bao.
Huyết Khí Chùy Luyện Pháp của thượng thừa võ công có hiệu quả kỳ diệu, tuy hắn nhìn qua không tráng kiện bằng đám lão học đồ kia, nhưng kỳ thực thể lực rất tốt.
Thêm vào đó là Bạch Viên Phi Phong Chùy Pháp viên mãn cấp gia trì.
Hắn chẳng những không mệt, thậm chí còn dư sức thử nghiệm Viên Lục Hô Hấp Pháp ở nhiều tần số khác nhau, từ đó phối hợp với chạy đường dài, dần dần tìm ra bí quyết.
"Hô hấp pháp sử dụng như vậy, quả thật rất thú vị, nếu không phải chạy một chuyến này, ta cũng không phát hiện ra."
Nhiều lần điều chỉnh hô hấp, Lê Uyên thậm chí cảm thấy có chút nhẹ nhàng, nhưng cũng cảm nhận được huyết khí trong cơ thể đang từ từ tiêu hao.
Một mạch chạy như vậy, đã mấy chục dặm, ban đầu, Lê Uyên còn có tâm trạng ngắm nhìn phong cảnh ngoài thành, thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài thôn làng nhỏ, sau cũng dần cảm thấy mệt mỏi.
Mãi đến giữa trưa, mới tới chân núi Phát Cưu.
Lúc này, ngoại trừ mấy kẻ dẫn đầu cưỡi ngựa của mấy nhà vẫn bình thản tiến vào núi, phần lớn đệ tử học đồ đều mệt đến mồ hôi nhễ nhại, có mấy kẻ còn ngồi bệt xuống đất.
Đành phải tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Vương Công, Triệu Tiểu Minh cưỡi chung một ngựa cũng bị xóc nảy không ít, trốn dưới bóng cây nghỉ ngơi, xa hơn chút nữa dưới chân núi, có tiều phu của Sài Bang đang gùi củi mới đốn xuống núi.
Dưới bóng cây, Lê Uyên lau mồ hôi, nhìn những tiều phu kia, chợt cảm thấy cuộc sống thật gian khổ:
"Một chuyến đi về ít nhất cũng hơn sáu mươi dặm, nhị ca ngày nào cũng phải chạy một chuyến như vậy, mưa gió không ngừng mới kiếm được bảy tiền bạc!"
Cao Liễu huyện là một huyện lớn, thành trì xây dựng đã hơn ngàn năm, những ngọn núi gần đó từ lâu đã bị chặt phá sạch, thỉnh thoảng còn sót lại, cũng chỉ là đất riêng của mấy nhà trong thành.
Ngay cả mấy ngọn núi ở ngoại vi Phát Cưu Sơn này, cũng phải gia nhập Sài Bang mới có tư cách vào chặt, người bình thường muốn kiếm củi, còn phải đi thêm mười mấy dặm đường núi nữa.
"Thảo nào nhị ca dù có vay mượn, đút lót bạc cũng muốn đưa ta vào Đoán Binh Phô. Công việc khổ cực thực sự, ta chưa từng nếm trải qua..."
Lấy lương khô ra từ từ nhai, ngồi trên bãi cỏ dưới gốc cây, tâm trí Lê Uyên phiêu diêu, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của Nhạc Vân Tấn vang lên.
"Tập hợp, vào núi!"
-----------------------
Truyện chỉ được đăng tại App Truyện, vui lòng đọc/nghe audio tại trang gốc, tránh bị kẻ gian lợi dụng!
Dịch: Nhật Chái Dọ
Biên: Mì Cay Khum