Chương 69: [Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Ma Giáo (1)

Phiên bản dịch 7716 chữ

Trên cương vị là tu sĩ có tu vi cao nhất trong toàn phân đà, đà chủ đã được huấn luyện bài bản ở tổng bộ, học qua chân lý của Ma đạo, hắn chưa từng thấy tình huống nào chưa?

Tình huống này hắn thật sự chưa từng thấy.

Nếu như là chấp sự thông cảm cho sự vất vả của hắn mà chuẩn bị sẵn sàng, hắn còn có thể hiểu được, thậm chí còn thấy an ủi.

Nhưng ba ngươi là thế nào? Từ cái xó nào chui ra?

Đà chủ đã hiểu được vấn đề ở đâu, ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người, ba kẻ này đang giả mạo khảo quan để loại bỏ đối thủ cạnh tranh.

“Thủ đoạn thật đấy!” Đà chủ nghiến răng nghiến lợi nói.

Ba người kia vẫn tiếp tục giả mạo khảo quan, Lục Dương còn gác chân lên bàn: “Không hối lộ mà còn muốn thông qua khảo hạch, người tiếp theo?”

Người tiếp theo cung kính lấy ra linh thạch để kính biếu ba vị khảo quan, Mạnh Cảnh Chu đếm thấy thiếu liền hỏi: “Ngươi có kinh nghiệm gia nhập Ma giáo không?”

“Không có.”

“Ồ, xin lỗi, chúng ta không cần người không có kinh nghiệm, về đi.”

“……” Hắn cảm thấy khảo quan chỉ thiếu nước viết mấy chữ to “Chúng ta không chiêu mộ người” lên mặt nữa thôi.

Đà chủ xuất hiện phía sau ba người như bóng ma, kẽ răng cũng toát ra hơi lạnh, khí tức Kim Đan hiện rõ, một cái tát đã khiến cả ba bay lên đập vào tường: “Gan của các ngươi cũng lớn thật đấy, dám giả mạo khảo quan ở đây!”

Nếu hắn đến muộn một chút, người đã chạy hết rồi!

Lục Dương từ trên tường bò xuống, vội vàng nói: “Đại nhân oan uổng quá, chúng ta đều một lòng một dạ vì Ma giáo cân nhắc thôi!”

Đà chủ tức đến bật cười, hỏi: “Vậy các ngươi nói xem, cân nhắc vì Ma giáo thế nào?”

“Đại nhân nghĩ xem, là tu sĩ Ma đạo thì nên đa nghi, không thể dễ dàng tin tưởng người khác, lại nhìn xem những người này, chúng ta chỉ ngồi ở đây, bọn họ đã tin rằng chúng ta là khảo quan, không một ai nghi ngờ.”

“Dễ dàng bị lừa như vậy, chẳng phải là rất dễ bị người khác lừa gạt hay sao? Nếu như chính đạo có người thông minh, lừa bọn họ thì bọn họ sẽ mắc lừa ngay.”

“Hơn nữa chỉ có tu sĩ chính đạo mới nghe ai nói gì cũng tin cái đó, ta còn nghi ngờ trong đám người này có nội gián của tu sĩ chính đạo, đại nhân nhất định phải điều tra thân phận của bọn họ thật kỹ, không thể để tu sĩ chính đạo trà trộn vào được!”

Nói đến đây, Lục Dương còn nghi ngờ nhìn đám người tham gia khảo hạch, ra vẻ chắc chắn trong các ngươi có nội gián.

Lục Dương nói như thật, hoàn toàn ra vẻ suy nghĩ thay cho đà chủ.

Biểu cảm của đà chủ cũng thoải mái hơn một chút.

Mạnh Cảnh Chu còn nói thật hơn cả Lục Dương, nghe như ý nghĩ thật sự: “Hơn nữa, tu sĩ Ma đạo đều ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mình, lần này có nhiều người đến tham gia khảo hạch như vậy, chúng ta đương nhiên phải nghĩ đủ mọi cách để giảm bớt đối thủ cạnh tranh!”

“Bọn họ không có năng lực, mắc mưu mắc kế, có thể trách ai? Chỉ có thể trách bọn họ không có đủ kinh nghiệm lừa người thôi!”

Đà chủ giãn mày ra, cảm thấy đây mới là lời thật lòng của ba người.

Đúng vậy, tu sĩ Ma đạo phải ngang ngược, bất chấp thủ đoạn, khi hắn gia nhập Ma giáo lúc trước cũng dùng đủ mọi cách, được cấp cao coi trọng, mới có được vị trí như ngày hôm nay.

Thủ đoạn của ba người này còn hơn cả hắn lúc trước, trò giỏi hơn thầy.

Man Cốt nói rất thật thà: “Chúng ta thật lòng muốn gia nhập Ma giáo, bảo đảm không làm chuyện tốt!”

Đà chủ khẽ gật đầu, có khi ba người này cũng có thể được cấp cao coi trọng, khiến cho đánh giá của cấp trên về phân đà Duyên Giang tăng lên một bậc.

Mọi người tức giận nhìn ba người Lục Dương, bọn họ đều là những kẻ lưu manh, lừa đảo có tiếng trên giang hồ, nhưng không ai vô liêm sỉ như ba người này, lừa gạt lại lừa gạt đến mức này!

Nếu như đà chủ không có ở đây, bọn họ đã muốn cùng nhau lao lên, xé nát ba tên khốn kiếp này!

Đà chủ không để ý đến suy nghĩ của đám người bên dưới, một đám vô dụng, sao có thể sánh được với giá trị của ba người này.

“Tu vi của ba người các ngươi là gì?”

Lục Dương cung kính trả lời: “Đều là Trúc Cơ sơ kỳ. Ba huynh đệ chúng ta từ nơi khác đến, một tháng trước mới tới quận Duyên Giang, tình cờ nghe được Ma giáo chiêu mộ người, liền muốn đến thử, thấy có quá nhiều người cạnh tranh, mới dùng đến hạ sách này.”

“Làm tốt lắm.” Đà chủ càng nhìn ba người càng hài lòng, đây đều là thành tích của hắn.

Vừa rồi hắn tiện tay vung một cái, Trúc Cơ sơ kỳ bình thường đều sẽ bị thương, nhưng nhìn ba người này lại không hề bị thương, chứng tỏ bọn họ đều là những người xuất chúng trong Trúc Cơ sơ kỳ.

Nếu như ba người này có biểu hiện khá trong quá trình khảo hạch, thăng lên làm chấp sự cũng không sao.

Những người bị Lục Dương loại bỏ cũng lần lượt quay lại, là lúc đà chủ tới đã gọi bọn họ quay lại.

Những người bị loại này còn oán hận Lục Dương hơn những người khác, Lục Dương cảm thấy nếu như bây giờ giết chết những người này, có khi bọn họ có thể trực tiếp hóa thành oán linh.

Đà chủ lại mở vách đá ra, nói với mọi người: “Cùng tiến vào đi.”

Sau vách đá là một không gian rộng lớn và tối tăm, những tảng đá khổng lồ lơ lửng, được kết nối bằng xích sắt, khá là hùng vĩ.

Lục Dương đoán không sai, phân đà Duyên Giang ở trong một động thiên.

Thái độ của đà chủ đối với ba người rõ ràng không giống với những người khác: “Các ngươi nghĩ rất tốt, muốn loại bỏ đối thủ cạnh tranh, làm cũng không tệ, nhưng các ngươi đã sai ngay từ đầu, loại bỏ những người này, hoặc là chỉ có ba người các ngươi tham gia khảo hạch, cũng chưa chắc đã có thể hợp cách.”

“Đây là ý gì?” Ba người Lục Dương không hiểu.

Đà chủ dưới mặt nạ chỉ cười không đáp, đạp lên đá lơ lửng, dẫn mọi người đến tảng đá lơ lửng lớn nhất.

Đây là một cái bệ, mặt đất khắc những đường vân phức tạp và đẹp đẽ, bốn cột đá cổ xưa dựng đứng ở bốn hướng đông tây nam bắc, mười một người chấp sự mặc áo đen mỗi người đứng một nơi, canh giữ ở rìa bệ đá.

“Các ngươi ngồi tản ra, thả lỏng tâm trí.”

Sau khi mọi người làm theo, đà chủ đi đến giữa bệ đá, ở giữa có một viên đá màu xanh biếc đang lơ lửng, trên bề mặt viên đá khắc chi chít những ký hiệu thần bí.

Đà chủ truyền linh khí vào viên đá, trận pháp dưới chân vận chuyển, xoay tròn, mở rộng, sao chép, tăng lên, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ bệ đá.

Bệ đá như một con thú khổng lồ thời viễn cổ đang thức tỉnh, sử dụng sức mạnh thần bí đến từ thời hoang cổ, đưa mọi người đến một không gian chưa biết.

Trong không gian trắng như tuyết, những bóng người mờ mờ ảo ảo đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lục Dương nhìn thấy không gian trắng như tuyết, luôn nghi ngờ trong đám người kia đột nhiên có một vị Đậu Hũ Thiên Tôn lao ra.

Lục Dương phát hiện bên cạnh hắn không có Mạnh Cảnh Chu, cũng không có Man Cốt, xung quanh đều là những người không quen biết.

“Huynh đệ, ngươi từ đâu đến?” Lục Dương hỏi, người nọ không quen với sự nhiệt tình của Lục Dương lắm.

Người nọ cảm thấy không nói gì cũng không tốt, liền đáp: “Thành Hoàng Nhạc.”

Lục Dương hỏi liền mấy người, phát hiện bọn họ đến từ các cứ điểm khác nhau của Ma giáo, đều được truyền tống đến đây thông qua trận pháp khổng lồ.

Lục Dương đã hiểu ý của đà chủ, lần khảo hạch này không phải mỗi cứ điểm tự mình khảo hạch, mà là do tổng bộ tổ chức, tất cả tán tu Ma đạo cùng tham gia khảo hạch.

“Cảm giác này giống như âm hồn xuất khiếu, lại có điểm khác nhau.” Lục Dương lẩm bẩm, hắn cảm thấy bệ đá truyền tống không phải là thân thể thật, mà là ý niệm gì đó.

“Cũng thú vị đấy, không biết đại sư tỷ có thể……” Lục Dương dừng suy nghĩ, nếu như bây giờ là trạng thái ý thức, không chừng bất hủ giáo có biện pháp phát hiện hắn đang nghĩ gì.

Cẩn thận vẫn hơn.

Đột nhiên, toàn bộ không gian tối sầm lại, một bóng người tỏa ra ánh sáng trắng đứng trong không trung.

Chỉ nghe thấy người đó thản nhiên nói: “Bản tọa là phó giáo chủ của Bất Hủ giáo, thiết lập ba cửa ải khảo hạch cho các ngươi, người thông qua cả ba cửa ải, có thể vào giáo.”

Bạn đang đọc [Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên của Tối Bạch Đích Ô Nha

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    620

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!