Chương 73: [Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Hình như quên mất cái gì (2)

Phiên bản dịch 7626 chữ

“Thử thách của ải thứ hai là khiến cho khảo quan chân thành lưu ta lại?” Mạnh Cảnh Chu đọc lại điều kiện thông quan vừa xuất hiện trong đầu.

“Kỳ quái, khảo nghiệm này nghe không có chút độ khó nào.”

“Bất quá hiện tại ta đang ở nơi nào?” Mạnh Cảnh Chu ngồi trên một băng ghế, trước mặt có bốn người, sau lưng có năm người, một tổ mười người, hắn ngồi ở chính giữa.

“Nguyên lai ta đang ứng tuyển vào thương hội.” Trong đầu hắn hiện lên thiết lập mà Bất Hủ tiên nhân đã dạy.

Mạnh Cảnh Chu nhìn bức tường trắng đối diện, tay phải bất giác động một chút, ngón giữa cùng ngón áp út cong lại.

Không bắn ra.

“Hả? Vì sao ta lại làm động tác kỳ quái này?” Mạnh Cảnh Chu không hiểu ra sao, hắn không nhớ mình có loại thói quen này.

“Thôi, không để ý nữa, chuyên tâm ứng tuyển thôi.”

Mạnh Cảnh Chu chú ý tới người thứ nhất tiến vào gian phòng có khảo quan, sau đó lại vội vàng chạy ra, rồi lại vội vàng chạy về, tới lui chừng ba, bốn lần.

Mạnh Cảnh Chu nhiệt tình hô: “Này huynh đệ, ngươi chạy cái gì vậy, khảo quan đang kiểm tra tốc độ chạy của ngươi sao? Vậy ta đề nghị ngươi đổi một đôi giày khác, chất lượng giày có ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ chạy, còn có tư thế xuất phát nữa, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay chống đất, cong người lên, như vậy tốc độ chạy sẽ là nhanh nhất, tin ta đi, ta rất có kinh nghiệm đấy…”

Người nọ chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Cảnh Chu một cái, không để ý tới hắn, rồi chạy ra ngoài xem phẩm chất khoai tây.

Quy tắc có nói rõ, thí sinh không được tiết lộ vấn đề cho nhau.

Người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, mỗi người đều chạy rất chăm chỉ, tự nhiên, đều không có người thông quan. Bất kể là có thông quan hay không, sau khi phỏng vấn kết thúc sẽ trực tiếp biến mất, như vậy người phía sau sẽ không thể phán đoán được là người chạy nhiều lần thông qua, hay là người chạy ít lần thông qua.

“Người tiếp theo, Mạnh Cảnh Chu!” Khảo quan mập mạp ở bên trong hô.

“Đây.” Mạnh Cảnh Chu phấn chấn đi vào.

Khảo quan mập mạp như thường lệ cười híp mắt hỏi: “Mạnh Cảnh Chu, ngươi đi tới trong chợ xem có khoai tây bán không?”

Mạnh Cảnh Chu không nhúc nhích.

Khảo quan mập mạp còn tưởng rằng mình không nói rõ ràng, cho nên lặp lại từng câu từng chữ một lần nữa.

Lần này Mạnh Cảnh Chu lại mở miệng: “Vì sao?”

“Cái gì vì sao?” Khảo quan mập mạp không theo kịp ý nghĩ của Mạnh Cảnh Chu.

“Ta là nói vì sao ta phải đi tới trong chợ xem có khoai tây bán không, ngươi có biết hiện tại chúng ta đang làm gì không?”

“Đang phỏng vấn a.” Khảo quan mập mạp đương nhiên nói.

“Đúng vậy, ngươi đã nói đây là phỏng vấn, không phải dùng để ngươi sai bảo. Lại nói, có phải ngươi cũng đã hỏi vấn đề này với bốn người phía trước không?”

“Ngươi hỏi một vấn đề bốn lần còn chưa đủ, còn muốn hỏi lần thứ năm?”

Khảo quan mập mạp kiên nhẫn nói: “Đây là vấn đề khảo nghiệm.”

Mạnh Cảnh Chu “Ồ” một tiếng, ngoan ngoãn đi một chuyến tới trong chợ: “Có khoai tây bán.”

“Có bao nhiêu khoai tây?”

Mạnh Cảnh Chu không biết đáp án, đứng dậy chuẩn bị rời đi, khóe miệng khảo quan mập mạp lộ ra một tia cười lạnh, tiểu tử ngươi nói nhiều như vậy, chỉ cần ngươi lại trở về một lần, ta sẽ tuyên bố ngươi thất bại.

Ai ngờ Mạnh Cảnh Chu mở cửa phòng ra, ngoài cửa lại có một đại gia gia đang đứng, Mạnh Cảnh Chu hỏi đại gia gia ngoài cửa: “Một xe khoai tây của ngươi có bao nhiêu?”

Đại gia gia nói: “Tám mươi cân.”

Mạnh Cảnh Chu quay đầu lại: “Hắn nói có tám mươi cân khoai tây, có phải ngươi còn muốn hỏi khoai tây bao nhiêu tiền một cân không?”

Khảo quan mập mạp há to miệng, lại không hỏi ra được “Khoai tây bao nhiêu tiền một cân”, cho dù hỏi ra, đại gia gia ngoài cửa cũng có thể lập tức trả lời.

Còn hỏi cái rắm!

“Ngươi làm sao gọi người bán khoai tây tới?” Khảo quan mập mạp nổi giận nói, phía sau còn khảo nghiệm cái gì?

Mạnh Cảnh Chu nhún nhún vai: “Ta hỏi hắn có phải có rất nhiều người chạy tới hỏi khoai tây như thế nào không, đại gia gia lại oán giận nói với ta, có rất nhiều người chạy tới nhìn thoáng qua khoai tây của hắn, rồi lại chạy trở về, chạy tới hỏi một lần có bao nhiêu cân khoai tây, rồi lại chạy trở về, còn chạy tới hỏi bao nhiêu tiền một cân, chỉ hỏi không mua.”

“Ta nói ngươi có muốn gặp cái tên đầu sỏ chỉ hỏi không mua hay không, hắn nói muốn, ta liền mang hắn tới.”

Khảo quan mập mạp: “…”

Phía sau phải làm sao bây giờ, không ai nói cho mình biết sẽ gặp phải loại tình huống này a.

Khảo quan mập mạp nghĩ tới sự bất kính của Mạnh Cảnh Chu đối với mình, trong lòng cứng rắn, hô: “Ngươi không biết đoán ý của cấp trên, bị loại…”

Khảo quan mập mạp còn chưa nói hết lời, Mạnh Cảnh Chu đã đá hắn một cước: “Đoán ý cấp trên cái rắm, cho ngươi cái mặt này!”

Nói xong, Mạnh Cảnh Chu liền chạy ra ngoài.

Khảo quan mập mạp dùng một cái tát đập nát cái bàn: “Ngươi đứng lại cho ta!”

Khảo quan chân thành muốn lưu lại Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu thông quan.

Phó giáo chủ đau khổ xoa ấn đường, đây là phương pháp thông quan kỳ quái gì?

Hắn quy định khảo quan chân thành lưu lại người tham gia phỏng vấn, là lo lắng có người tham gia phỏng vấn đi đường tắt, hối lộ khảo quan.

Hắn cảm thấy mình quy định đã đủ cẩn thận rồi, không nghĩ tới còn có phương pháp thông quan ngoài dự kiến.

Khảo quan không chỉ chân thành muốn lưu lại Mạnh Cảnh Chu, hắn còn chân thành muốn xé nát Mạnh Cảnh Chu.

Đầu óc của tiểu tử này làm sao dài, hay là nói kỳ thật là ta không có đầu óc?

“Bất tử bất diệt bất hủ tiên nhân a, cho ta một đáp án đi.” Phó giáo chủ lẩm bẩm, cầu nguyện với bất hủ tiên nhân, mong nhận được hồi đáp.

Giáo chủ cắt đứt lời cầu nguyện của phó giáo chủ: “Nếu bất hủ tiên nhân có thể nghe được lời ngươi nói thì tốt rồi.”

Phó giáo chủ không cảm thấy giáo chủ đang khinh nhờn tiên nhân, hắn biết giáo chủ là tín đồ sùng bái nhất trong bất hủ giáo, hắn thở dài nói: “Chúng ta đã thử bao nhiêu lần rồi, đều thất bại, vẫn không thể phục sinh bất hủ tiên nhân. Nếu có thể phục sinh bất hủ tiên nhân, Đại Hạ vương triều thì thế nào, chính đạo thì thế nào, đều không phải là đối thủ của bất hủ tiên nhân!”

“Chỉ có tế bằng huyết, mới có thể phục sinh bất hủ tiên nhân.”

Hai người không thảo luận quá nhiều về đề tài này, phó giáo chủ hỏi: “Ngươi cảm thấy Mạnh Cảnh Chu này như thế nào?”

Giáo chủ chậc chậc lấy làm kỳ lạ: “Không đi con đường bình thường, nhân tài a.”

Giáo chủ nghĩ thầm, vừa rồi may mắn là không phụ họa phó giáo chủ nói khẳng định sẽ không có phương pháp thông quan khác, nếu không mặt mũi của giáo chủ này còn để ở đâu?

“Tiểu tử này cũng tính là nhân tài?”

“Đương nhiên, ta cảm thấy bất hủ giáo của chúng ta cần loại nhân tài có tư duy khác thường như thế này.”

“Ngươi xem hỏi đạo tông của chính đạo, vì sao có thể trường tồn, ta đã tổng kết được mấy nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất trong đó chính là bọn hắn có trí tuệ vượt qua sự lý giải của thế nhân.”

Khóe miệng phó giáo chủ co rút, nghĩ thầm giáo chủ không hổ là giáo chủ, nói thần kinh bệnh lại có thể nói thanh thoát như vậy.

Giáo chủ tiếp tục nói: “Nói không chừng cái tên gọi là Mạnh Cảnh Chu này có thể trở thành lực lượng trung kiên của bất hủ giáo chúng ta, thậm chí là trụ cột!”

“Nói tới Mạnh Cảnh Chu, tiểu tử biểu hiện rất nổi bật ở cửa ải thứ nhất, hình như là gọi Lục Dương thì phải, hắn biểu hiện như thế nào?”

“Khiến cho khảo quan chân thành lưu lại ta?”

Lục Dương suy nghĩ: “Cái này có gì khó, trực tiếp đá khảo quan một cước không phải được rồi sao, tốt nhất là lại nhổ một bãi nước miếng, bảo đảm có thể chọc giận khảo quan, đừng nói lưu lại người của ta, ngay cả mạng của ta cũng muốn lưu lại.”

“Bất quá phương pháp này quá mức dã man, Mạnh Cảnh Chu loại người thô lỗ này mới dùng phương pháp này, ta là người văn minh, không thể giống như hắn.”

(Chương này hoàn)

Bạn đang đọc [Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên của Tối Bạch Đích Ô Nha

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    690

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!