Trong khoảnh khắc ngưng đọng ấy, Lão Quân cùng các Tiên Đế của Tam Thiên Châu hợp lực kết trận, siết chặt miệng đỉnh, đoạn tuyệt tia hy vọng chạy trốn cuối cùng của bọn chúng.
Bên trong Chí Tôn Đỉnh, Chí Tôn Chúa Tể lơ lửng giữa không trung.
Ánh mắt hắn tĩnh lặng như đầm sâu giếng cổ, mọi ý niệm "phẫn nộ" và "liều mạng" trước đó đã sớm tan biến không còn tăm tích, chỉ còn lại một sự tĩnh mịch như thấu suốt vạn cổ.
Khí tức của hắn không ngừng tăng lên, mà đã chạm đến một ngưỡng giới hạn khủng bố khiến cho thần hồn của tất cả Tiên Đế trong đỉnh phải đông cứng lại!