Chương 57: [Dịch] Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Trái tim ta nứt toác ra 2

Phiên bản dịch 4825 chữ

Chưởng quầy xua tay theo bản năng, lớn tiếng nói: “Ta bỏ tiền, sao ta không thể dặn dò hai câu?”

Bóng người đứng bên cạnh thản nhiên nói: “Nhưng ngươi dặn dò như vậy, vừa bảo người ta làm nhẹ thôi, vừa muốn người ta đi nhanh hơn, nếu ngươi làm được, ngươi làm thử cho ta xem?”

Chưởng quầy lập tức nổi giận.

“Ta bỏ tiền! Còn là người khác tiêu tiền mời ta! Không phải, kẻ nào, dám nói tới nói lui trước mặt ta, có phải ngươi muốn ăn đòn...”

Chưởng quầy nói được nửa.

Giọng nói dừng lại.

Bỗng nhiên cơ thể chưởng quầy cứng đờ, hơi xoay người nhìn bên cạnh lão ta.

Chỉ thấy Sở Duyên giống như một pho tượng rảnh rỗi, mỉm cười đứng một bên, nhìn hạ nhân khuân đồ.

Sát Thần này!

Tới đây khi nào thế?

Trái tim chưởng quầy đã lạnh một nửa, gương mặt cứng ngắc nói: “Lão lão lão, lão đại, ngươi tới khi nào thế?”

Trái lại Sở Duyên không biết có chuyện gì, chống nạnh nhìn mọi người khuân đồ.

“Mới đây thôi, nhìn ngươi chỉ huy hăng say như vậy, đều xấu hổ quấy rầy ngươi, tiếp tục chỉ huy đi, coi ta như không tồn tại là được.”

Sở Duyên xua tay.

Sau khi nói xong, hắn im lặng một lát, mới hỏi: “Đúng rồi, ngươi đây là muốn chuyển đồ đi đâu? Không phải là ngươi muốn chuyển nhà đấy chứ?”

Chuyển nhà sao?

Chuyện này ta nên nói ra không?

Chưởng quầy khóc không ra nước mắt, nói: “Không có không có, đâu có chuyện đấy, ta ở thành Ngân Nguyệt rất tốt, thỉnh thoảng còn gặp được tri kỷ như lão đại ngươi, có gì phải chuyển nhà, ta chỉ muốn đi mở chi nhánh thôi, ừm, mở chi nhánh.”

Chưởng quầy vốn định lừa gạt cho qua chuyện.

Ai biết lão ta vừa mới nói như vậy, đôi mắt Sở Duyên tỏa sáng.

“Mở chi nhánh rất tốt! Không bằng tới chân núi tông môn ta đi, chân núi tông môn ta, ta cho ngươi một vùng đất, nơi đó non xanh nước biếc, đúng là một vùng đất tốt, thế nào, có muốn suy xét một chút hay không?”

“Còn chi phí thuê nơi đó, ta tính ngươi một năm một trăm vạn hoàng kim, ngươi cảm thấy thế nào?”

Chưởng quầy: “...”

Trái tim ta đã nứt toác ra.

Khách điếm Tiên Túy.

Tầng hai.

Dưới từ chối của chưởng quầy, Sở Duyên mới từ bỏ ý nghĩ bảo chưởng quầy mở chi nhánh chân núi Vô Đạo Tông.

Không phải Sở Duyên muốn, thực sự không có biện pháp.

Ngôn ngữ của chưởng quầy này kích động, thiếu chút nữa gác đao lên cổ.

Chuyện này mới khiến Sở Duyên đánh mất ý nghĩ.

Nhìn một bàn món ngon trước mặt.

Sở Duyên vừa ăn, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Đáng tiếc, còn tưởng sau này mỗi ngày đều có thể xuống núi ăn gì đó, như vậy đệ tử trong tông môn cũng không cần lo ăn uống...”

Chưởng quầy ở bên cạnh hầu hạ thiếu chút nữa không cẩn thận ngã xuống, hít sâu một hơi.

May mắn vừa rồi mình quyết đoán, lấy đao kề cổ, nếu không thì e rằng lúc này phải chuẩn bị mở chi nhánh.

Con mẹ nó mỗi ngày đều tới ăn, vậy lão ta còn kinh doanh kiểu gì?

Đợi đóng cửa thì hơn.

Chưởng quầy cảm thấy rất may mắn.

Sở Duyên ngồi trước bàn không nghĩ nhiều, sau khi ăn mấy miếng thì chuẩn bị đi thẳng vào vấn đề.

“Chưởng quầy, lần này ta tới không phải tìm ngươi nâng cốc nói cười, hỏi ngươi chút chuyện xong thì sẽ lập tức rời đi, tin tức chỗ ngươi rất linh thông, ta biết rõ, nếu ngươi biết thông tin không thể gạt ta.”

Sở Duyên cười hì hì nói xong, vẻ mặt ôn hòa.

Nghe thấy những lời này.

Chưởng quầy lập tức lấy lại tinh thần.

Hỏi ít chuyện là sẽ đi sao?

Không ở trong khách điếm của lão ta ăn không uống không, còn ngủ không trả tiền cả đêm nữa hả?

“Lão đại, ngươi có chuyện gì cứ việc hỏi! Ta chắc chắn hễ biết thì sẽ nói hễ nói thì sẽ nói hết!”

“Cho dù ta không biết, ta cũng có thể tìm người khác hỏi thăm, khách điếm Tiên Túy này của ta là nơi linh thông tin tức nhất, cho dù là tin tức gì, chỉ cần hỏi thăm một chút, chắc chắn có thể biết được!”

Chưởng quầy lập tức biến thành chó săn, vui cười trả lời.

So với vừa rồi giống y như hai người.

“Ta muốn biết ở chỗ nào bán binh khí, chính là loại binh khí yếu một chút, ừm, cần số lượng lớn.”

Sở Duyên đặt đũa xuống, chậm rãi nói.

Binh khí yếu một chút sao?

Binh khí? Xác định không phải pháp bảo chứ?

Với thân phận của lão đại này, không phải nên chơi pháp bảo à?

Chưởng quầy ngẩn người.

Sở Duyên thì tùy ý xua tay, lại nói: “Không sao không sao, ngươi không nghĩ ra thì chậm rãi nghĩ, ta không vội, tiểu nhị, mang lên chút đồ ăn đi.”

Chưởng quầy thấy Sở Duyên lại gọi một đống đồ ăn, nụ cười vui vẻ trên mặt lập tức biến mất.

Ví dụ lão ta là cảnh giới Nguyên Anh, mà người trước mặt lão ta là phàm nhân, vậy thì lão ta chắc chắn sẽ rút linh hồn lại thả về, lại rút rồi thả về, cho hắn tuần hoàn vô hạn như vậy...

Lão ta lớn như vậy, nhưng chưa từng gặp đại năng nào như thế.

Ngày hôm nay xem như mở mang tầm mắt.

Như vậy còn muốn hỏi thăm tin tức từ chỗ lão ta?

E rằng đang nằm mơ.

Đôi mắt chưởng quầy khẽ đảo một vòng, đã có ý nghĩ.

Không phải là muốn binh khí pháp bảo sao?

Được, ta tìm cho ngươi đầm rồng hang hổ, xem ngươi có ít đi nửa cái mạng hay không!

Bạn đang đọc [Dịch] Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao của Cật Bạch Thái Yêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    321

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!