Chương 59: [Dịch] Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Vô Thường đạo nhân 1

Phiên bản dịch 4636 chữ

Lúc này, trong cửa hàng thợ rèn.

Một lão đầu mặc quần áo cũ, chân đi giày rơm, tóc muối tiêu cầm một cái chùy sắt trong tay, đang gõ từng phát một lên trên miếng sắt đốt đỏ.

Keng keng keng...

Chùy sắt gõ phát ra từng tiếng.

Mỗi một tiếng đều rất có quy luật, tràn ngập đạo vận.

Ông cụ này đúng là Vô Thường đạo nhân.

Vô Thường đạo nhân cầm chùy sắt trong tay, không biết vung chùy đập xuống bao nhiêu lần.

Chỉ thấy miếng sắt kia càng ngày càng đỏ, mãi đến cực hạn.

Lúc này Vô Thường đạo nhân mới thu hồi chùy sắt, dùng cái kẹp to đặt vào trong thùng gỗ đen xì, đậy nắp vào.

Lúc này mới xoay người lại, thu dọn cặn sắt.

Đến cuối cùng, Vô Thường đạo nhân mới dời mắt nhìn một góc trong cửa hàng thợ rèn.

Ở chỗ đó có một người trẻ tuổi ăn mặc xa hoa.

Vô Thường đạo nhân híp mắt, nhìn người trẻ tuổi một lát, chậm rãi mở miệng.

“Nói đi, có chuyện gì.”

“Thiên Thanh Tông các ngươi đúng là phiền phức, luôn đến làm phiền ta, không phải lúc trước ăn của các ngươi chút đồ, nhận chút ân tình của các ngươi thôi sao?”

Giọng nói của Vô Thường đạo nhân rất khàn.

Nhưng tràn ngập khí phách.

“Vô Thường tiền bối, lần này tới cũng không phải muốn gây phiền phức cho ngươi, mà có một tin tức muốn nói cho ngươi!”

Người trẻ tuổi ăn mặc xa hoa đè nặng giọng nói, sợ âm thanh quá to, quấy nhiễu một vị ở chỗ này.

“Tin tức? Có tin tức gì?”

Vô Thường đạo nhân híp mắt hỏi một câu.

“Gần đây có tin tức truyền ra, trong khu vực Đông Châu chúng ta có tông môn ẩn thế xuất thế, hơn nữa nghe nói có lai lịch rất lớn, Thiên Thanh Tông bọn ta nhận được tin trước tiên, còn đạt được bức tranh cuộn tròn miêu tả về tông chủ của tông môn ẩn thế này.”

Người trẻ tuổi cẩn thận nói.

Vừa nói, vừa lấy một bức họa cuộn tròn ra.

Vô Thường đạo nhân nghe thấy bốn chữ “tông môn ẩn thế”, đôi mắt vẩn đục sáng lên.

Lão ta vẫy tay.

Bức họa cuộn tròn kia tự động bay tới tay lão ta, lão ta mở tay ra.

Lọt vào trong tầm mắt Vô Thường đạo nhân, là một hình ảnh cổ xưa, một vùng nước đen ở giữa trời đất, vạn vật mất đi, không hiện dấu hiệu sống, giống như thế giới bị hủy diệt.

Một bóng người mặc áo bào trắng đứng trong vùng tối đen, quanh người có vô số hào quang lóe ra, tóc đen múa điên cuồng, giống như thần linh quan sát nhân gian.

Trong tay bóng người kia, trời trăng sao bay ở trên.

Lạnh nhạt, uy nghiêm, giống như thần như ma!

Cho dù ngăn cách bức họa cuộn tròn cũng có thể rung động lòng người.

Đặc biệt là phía dưới cùng, một đoạn chữ to được viết ra.

Tay nắm sao trời hái nhật nguyệt!

Trên thế gian này không có người như ta!

Chuyện này chuyện này...

Đây là tồn tại cỡ nào...

Vô Thường đạo nhân ngây ngẩn cả người.

Người trẻ tuổi ở một bên thấy cảnh này, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Tông môn bọn họ biết được tin về tông môn ẩn thế xong, cũng đạt được một bức họa cuộn tròn, lập tức hỏi thăm phản đồ của Càn Đế Đạo Tông.

Bức tranh này là vẽ lại, không bằng một phần vạn thần uy của bức tranh gốc.

Tông môn bọn họ muốn giao tranh này cho Vô Thường đạo nhân quan sát, sợ là vì bức tranh này chỉ là vẽ lại, không thể bày ra chân thần, khiến Vô Thường đạo nhân không vui.

Cho nên vận dụng một số bảo vật lưu truyền từ thời thượng cổ, gia công một chút, khiến cho nhìn thần uy khó dò như vậy.

Người trẻ tuổi đâu biết rằng, bức họa cuộn tròn chân chính kia, bởi vì Diệp Lạc mơ mộng năng lực cường đại, cũng nhìn ra chút khí thế.

Đâu có thần uy khó dò như bức tranh vẽ lại được gia công thêm.

Bức họa cuộn tròn làm lại này, rõ ràng là treo bức tranh chân chính lên đánh mà.

Ngoại trừ những người của Càn Đế Đạo Tông, còn có ai biết.

Vô Thường đạo nhân quan sát bức họa cuộn tròn rất lâu lắc đầu, cuối cùng lấy lại tinh thần.

Lão ta xua tay, bức họa cuộn tròn cuộn lại, lão ta nắm trên tay giống như bảo bối.

“Tin tức này truyền từ đâu ra thế? Còn cả bức tranh này nữa, là từ đâu ra?”

Ánh mắt Vô Thường đạo nhân nhìn về phía người trẻ tuổi, mở miệng nói.

“Vô Thường tiền bối, tin tức này truyền từ Thánh Địa Đông Châu tới, bức tranh này cũng là tên phản đồ của Thánh Địa Đông Châu mang ra, nghe nói chỉ là bức họa cuộn tròn vẽ lại, còn lâu mới so sánh được với bản gốc.”

Người trẻ tuổi cúi đầu nói.

Thánh Địa Đông Châu!

Bức tranh vẽ lại này, còn xa mới bằng bức tranh gốc!

Vô Thường đạo nhân lẩm bẩm nói.

Đường đường là Thánh Địa Đông Châu có khả năng nói dối sao? Đây rõ ràng là chuyện không có khả năng.

Hơn nữa bức tranh cuộn tròn này, cũng chứng thực căn bản không phải giả dối.

Nhưng vậy mà nhân gian còn có tông môn cỡ này còn chưa phi thăng? Tông môn như vậy, chỉ sợ đã phi thăng từ vạn năm trước.

“Tông môn ẩn thế này tên là gì?”

Vô Thường đạo nhân hỏi một câu.

“Vô Đạo Tông!”

Người trẻ tuổi lập tức đáp.

Bạn đang đọc [Dịch] Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao của Cật Bạch Thái Yêu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    238

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!