Vị đạo nhân trẻ tuổi dẫn Lâm Giác và tiểu sư muội đến đứng ở cửa, thi lễ, rồi mới nói: "Hai vị đạo hữu của Phù Khâu Quan tới bái phỏng, nói là muốn đến nghe quan chủ giảng đạo."
Lâm Giác cũng vội vàng đứng ở cửa, hướng vào trong hành lễ.
"Bái kiến Vong Cơ Tử đạo trưởng."
"Bái kiến Vong Cơ Tử đạo trưởng."
Lão đạo nhân nhíu mày, hỏi: "Chỉ có hai người các ngươi đến thôi sao?"
Giọng điệu lộ rõ vẻ bất mãn.
"Chỉ có hai bọn ta."
Lâm Giác đứng bên ngoài đáp lời.
"Hừ! Mọi khi đệ tử Phù Khâu Quan các ngươi đến nghe giảng, ít nhất lần đầu quan chủ còn đi cùng, coi như khách khí, bây giờ Vân Hạc lão đạo kia ngay cả mấy bước đường này cũng chẳng thèm đi nữa sao?"
Tiểu sư muội cúi đầu lắng nghe, cảm thấy có chút không ổn, đứng ở cửa nhất thời chẳng biết làm sao, đành đảo mắt lén nhìn sư huynh nhà mình.
"Sư phụ thân thể không được khỏe."
Lâm Giác cũng có chút không chắc chắn.
"Hửm? Sao thế? Đã đến rồi, còn đứng ở ngoài cửa nói chuyện làm gì, vào trong ngồi đi!"
Lão đạo nhân phất tay áo, khiến làn khói xanh trong điện lay động.
Hơn mười tiểu đạo sĩ đều quay người lại, nhìn hai người từ đạo quán khác đến khiến họ phải chờ đợi lâu như vậy, có kẻ hiếu kỳ, có kẻ bất mãn, có kẻ thắc mắc sao họ không mặc đạo bào, có kẻ vì thái độ của quan chủ, khó tránh khỏi có chút không thân thiện.
Lâm Giác bèn dẫn tiểu sư muội vào trong điện.
Vừa hay có hai chiếc bồ đoàn trống.
Lâm Giác biết là để dành cho hai người, bèn cùng tiểu sư muội đi tới ngồi xuống.
"Lần này đạo quán các ngươi sao lại thu liền hai đệ tử? Chẳng phải thu một là đủ rồi sao?" Vong Cơ Tử đạo nhân tiếp tục hỏi.
"Ta cũng không rõ, có lẽ là duyên phận."
"Duyên phận gì? Chẳng qua là có đôi mắt tinh tường thôi. Sư phụ các ngươi giờ thân thể thế nào? Thật sự không đi nổi vài bước nữa sao?"
"Không giấu gì đạo gia, từ khi sư phụ trở về đạo quán, thân thể quả thực ngày càng kém đi."
Lâm Giác lựa chọn nói thật.
Có lẽ chân thành mới là cách đối phó tốt nhất. Trước đó giọng điệu Vong Cơ Tử có vẻ không hài lòng, nhưng lúc này nghe vậy, chỉ im lặng một thoáng, rồi thở dài:
"Thật là tự làm tự chịu!"
"..."
"Khi còn trẻ, hắn tu hành quá nóng vội, âm dương mất cân bằng, nhưng lại tham tiến độ, mãi không chịu tiêu hao thời gian để điều chỉnh, đến già ắt lưu bệnh căn. Nghe nói mấy tháng trước hắn đi thăm bạn cũ, hẳn là đã cưỡng ép đề thăng chút tinh thần nguyên khí, giờ về đạo quán, nguyên khí suy thoái, thêm phần đã gặp bạn cũ, tâm nguyện đã xong, nên đành chờ chết."
"Đây cũng là nguyên nhân hắn bảo các ngươi đến đây nghe ta giảng đạo."
"Tự mình còn tu không xong, thì giảng đạo cho ai?"
Vong Cơ Tử nói rồi dừng lại một chút, không quên nhắc nhở các tiểu đạo sĩ bên dưới:
"Trong các ngươi, cũng có một số kẻ tính tình nóng nảy, cần lấy đó làm gương, nhớ kỹ, dù thế nào cũng không được để âm dương mất cân bằng, phải biết rằng âm dương mất cân bằng là đạo tu hành của yêu tinh. Người nếu học theo, ắt sẽ lưu lại hậu hoạn."
Bên dưới vang lên một tràng tiếng phụ họa.
Lâm Giác không khỏi quay đầu nhìn tiểu sư muội, vừa hay nàng cũng đang ngoảnh đầu nhìn hắn, gương mặt trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, đôi mắt mở to, nhưng luôn có vẻ hơi đờ đẫn.
Hai người nhìn nhau, vừa hiểu được nguyên nhân thân thể sư phụ không tốt, vừa ghi nhớ lời nhắc nhở của Vong Cơ Tử.
“Chuyện phiếm gác lại, hôm nay ta sẽ giảng cho các ngươi về Thiên Địa Ngũ Khí và Âm Dương Linh Vận. Hai vị của Phù Khâu Quan cũng phải chăm chú lắng nghe, hiểu được bao nhiêu là tùy vào các ngươi.”
Vong Cơ Tử ngồi xếp bằng, phất tay áo.
Các tiểu đạo sĩ bên dưới vốn luôn liếc nhìn Lâm Giác và tiểu sư muội, nghe vậy lập tức ngồi thẳng người, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng vẫn có người dồn sự chú ý về phía hai người, không biết là nhìn Lâm Giác hay nhìn tiểu sư muội thanh tú trắng trẻo.