Ngón tay chạm vào vách tường.
Phía trước truyền đến là xúc cảm cứng rắn nhưng không lạnh lẽo của tấm gỗ, bởi vì được sơn nên trơn bóng.
Lâm Giác mở to hai mắt, không dám chớp dù chỉ một cái.
Cũng không phải hoàn toàn là vì học lén, thực sự pháp thuật vốn dĩ đã kỳ diệu thú vị, nhất là đối với hắn. Mà đối với bất kỳ người bình thường nào ở thế giới này, loại trải nghiệm này hẳn là có sức hấp dẫn cực cao, chẳng qua đại đa số mọi người không gặp được yêu quỷ, gặp yêu quỷ cũng sợ hãi, vừa khó làm cho yêu quỷ đồng ý yêu cầu của hắn, cũng không dám dễ dàng giao phó sự an nguy của bản thân vào tay yêu quỷ.
Nếu không có nguy hiểm, đại khái không có mấy người có thể từ chối việc trải nghiệm cảm giác xuyên vào trong tường gỗ.
Mà Lâm Giác có đôi mắt phi phàm.
Trong mắt hắn, chỉ thấy trong tường nguyên khí lưu chuyển, cấu trúc huyền diệu, đột nhiên, linh vận hào quang của những nguyên khí này chảy ra ngoài tường, cả bức tường lập tức trở nên hư ảo.
Xúc cảm của ngón tay đột nhiên trở nên kỳ diệu.
Tựa như vách tường đã có biến hóa, trở nên như nước như không khí, có thể xuyên qua, lại giống như biến hóa chính là ngón tay, cánh tay của bản thân, biến thành một bộ phận của tường.
"..."
Ngón tay của Lâm Giác cứ như vậy xuyên vào trong tường gỗ.
Đồng thời, Lâm Giác lập tức cảm nhận được cảm giác quen thuộc kỳ lạ kia.
Lực đạo của Thụ Yêu không ngừng, chậm rãi kéo hắn, lại từ đầu ngón tay, đến lòng bàn tay, dần dần hơn nửa cánh tay đều xuyên vào trong tường.
Cảm giác lành lạnh sền sệt, kỳ dị vô cùng, huyền diệu vô cùng.
"Nếu như lúc này ta buông tay, một cánh tay này của ngươi sẽ kẹt ở trong gỗ. Nghe nói có một số yêu quỷ thuật sĩ không có bản lĩnh gì khác, chính là dựa vào việc lừa gạt như vậy để hại người, cho nên sau này đến nơi khác, vạn lần không nên dễ dàng đồng ý để người khác kéo ngươi vào trong tường, không chỉ trong tường, trong nước, trong đất cũng như vậy, bọn chúng không chắc sẽ thả ngươi ra."
"Đa tạ lời chỉ bảo."
"Ngươi từ từ rút tay ra đi."
"Được!"
Lâm Giác chầm chậm rút tay ra, sau khi hoàn toàn rút ra ngoài, lúc này mới buông cành cây.
Năm ngón tay không ngừng hoạt động, cúi đầu nhìn tay mình, không có gì khác thường, lại sờ vào bức tường phía trước, cảm giác cũng như mọi khi.
Cảm giác này thật là quá thần kỳ.
Thật kỳ diệu.
Đồng thời Lâm Giác cũng cơ bản xác định:
Cổ thư đã có phản ứng.
"“Mộc Độn” của người tu hành có gì khác với thần thông của túc hạ không?” Lâm Giác không khỏi hỏi.
“Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.” Âm thanh của Thụ Yêu truyền ra từ trong tường: “Chuyện trên đời, cho dù chỉ là một loại, thuật cũng có thể có hàng ngàn hàng vạn loại, nhưng đạo chỉ có một. Nghe người ta nói, yêu tinh thần quái vốn dĩ đi trước tu giả nhân gian, đại để cũng là tu giả nhân gian thấy được bản lĩnh của thảo mộc yêu tinh chúng ta, thế là mò mẫm tạo ra thuật pháp tương tự.”
“Vì sao túc hạ biết nhiều chuyện như vậy?”
“Ngươi không biết, ban đầu tinh quái bên này đều âm thầm cung phụng một vị thần linh, tuy rằng hiện nay đã rất nhiều năm không nghe nói qua tin tức của vị nương nương kia, nhưng giữa chúng ta vẫn có liên lạc.”
“Nương nương?”
“Chuyện tinh quái, không tiện nói nhiều với ngươi.”
“Đây là lẽ đương nhiên, đương nhiên.” Lâm Giác gật đầu: “Ta chỉ kinh ngạc, túc hạ không tiện ra ngoài, vậy mà biết nhiều chuyện như vậy.”
“Những chuyện này, nếu ta ra ngoài, một năm là có thể biết rõ, chính bởi vì không tiện ra ngoài, ta tốn mấy chục năm, cũng mới biết được một chút như vậy.”
“Đã là vô cùng bác học rồi.”
Lâm Giác vừa là khen ngợi, cũng thật lòng cảm thấy như vậy.
Đồng thời ngồi lại trên giường bên cạnh, khêu bấc đèn dầu, sau đó mặc cho đèn dầu lay động, tiếp tục thỉnh giáo: “Yêu tinh quỷ quái bên này có nhiều không?”
“Không nhiều, nhưng cũng có. Trong thành thì rất ít, cũng có kẻ lẫn vào nhân gian sống như người, chỉ là rốt cuộc là ai thì ta không tiện nói nhiều. Ngoài thành trong núi hoang thì nhiều hơn một chút, nhưng bởi vì nơi này không phải là nơi hẻo lánh hoang vu gì, gần đây cũng không có chiến tranh bộc phát, hơn nữa cách Tề Vân Sơn đã không xa, cho nên dù là yêu ma quỷ quái ở núi hoang, cũng hiếm có kẻ vô cùng hung tàn ngang ngược.”
“Nghe vậy thì Tề Vân Sơn thật sự rất lợi hại?”
“Đó là đương nhiên, Tề Vân Sơn chính là một trong tứ đại đạo giáo danh sơn. Ta cũng không biết những nơi khác, cũng chưa từng đến Tề Vân Sơn, chỉ từ truyền thuyết mà suy đoán, e rằng thật sự rất lợi hại.”
“Sao lại nói vậy?”
“Ta biết một vài yêu quái đạo hạnh cao, đều kiêng dè danh hiệu Tề Vân Sơn, cho dù là Thành Hoàng gia gia trong thành, dường như cũng có chút liên quan với Tề Vân Sơn. Trước đây còn từng nghe nói qua những lời đồn khác, nói là một số yêu tinh làm điều xằng bậy, đều đã ngã xuống dưới tay Tề Vân Sơn.”