Chương 133: [Dịch] Dị Thú Mê Thành

Nàng Chính Là Vạn Tư Tư 3

Phiên bản dịch 6290 chữ

Chỉ trong mười giây, Cao Dương hét vô số lần "Nổ". Cơ thể của Hồng Phong giống như một cục bùn dính đầy pháo, không ngừng bị nổ tung, vặn vẹo, đứt đoạn, không còn hình dạng con người.

Cả sân trường bị bao phủ trong những tia sáng nhấp nháy liên tục, máu và tia lửa bay tứ phía.

Mười giây sau, Hồng Phong chỉ còn lại một bộ khung xương cháy đen.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, Cao Dương cắn răng chịu đựng cơn đau nhói ở phổi, lao lên phía trước, giơ tay phóng ra hỏa diễm về phía bộ xương kia.

Tiếp theo là một phút thiêu đốt bằng nhiệt độ cao, cho đến khi bộ xương hoàn toàn bị thiêu thành tro bụi.

Cuối cùng, mọi thứ cũng kết thúc.

Cao Dương dùng hết chút sức lực còn lại trong cơ thể, trước khi ngất đi, hắn nghe thấy có ai đó đang gọi mình.

"Cao Dương, Cao Dương..."

"Cao Dương, Cao Dương..."

Cao Dương mở mắt ra, phát hiện mình đang chảy nước miếng, nằm trên chiếc giường gỗ mềm mại ở ký túc xá trại trẻ mồ côi. Bà quản lý đang ngồi bên giường, vỗ nhẹ lên gương mặt tròn trịa của Cao Dương: "Tỉnh dậy nào, dậy đi thôi!"

Cao Dương mơ màng ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, cuối cùng nhận ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.

Cao Dương lập tức cảm thấy tủi thân, mũi cay cay, rồi bật khóc: "Ôi, chuyện gì vậy? Không lẽ lại tè dầm à?" Bà quản lý bất đắc dĩ cười, véo má hắn: "Sáu tuổi rồi mà còn tè dầm, đúng là một tên nhóc phiền toái!"

"A di, ta vừa gặp ác mộng..." Cao Dương nức nở, níu chặt tay áo của bà: "Có rất nhiều quái vật… chúng muốn giết ta..."

"Haha, thằng bé này." Bà quản lý vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, đưa hai tay ôm chặt lấy Cao Dương vào lòng: "Đừng sợ, đừng sợ, nếu quái vật đến, dì sẽ giúp ngươi đánh bại chúng…"

Cao Dương từ từ mở đôi mắt mệt mỏi ra, cơ thể hắn không còn chút sức lực nào.

Hắn thử cử động và phát hiện má mình đang gối lên một cặp đùi mềm mại ấm áp. Hắn nghiêng đầu, trước mắt là gương mặt quen thuộc của một thiếu nữ.

Thì ra, vừa nãy mới là mơ.

"Tỉnh rồi à?" Bạch Thỏ nhìn xuống Cao Dương đang nằm gối trên đùi mình.

"Ừm..." Giọng Cao Dương khàn khàn, yếu ớt.

"Há miệng ra." Bạch Thỏ cầm một viên thuốc nhỏ màu đỏ, "Nuốt đi."

Cao Dương há miệng, nuốt viên thuốc, cơ thể dần ấm lên, sức lực cũng từ từ trở lại.

Hắn nhận ra trên bụng mình cũng đang bị đè lên thứ gì đó. Khi hắn đưa mắt nhìn xuống, thì thấy đó là Mông Dương. Tiểu cô nương đang ngồi trên đất, đầu gối lên bụng hắn mà ngủ.

Cao Dương đưa tay phải lên, tay hắn đã hoàn toàn lành lặn, khi cử động ngón tay, hắn vẫn còn cảm giác hơi tê tê.

"Ngươi nên cảm ơn Mông Dương, nàng đã tìm từng ngón tay một cho ngươi trên sân trường, giúp ngươi phục hồi nhiều nhất có thể." Giọng Bạch Thỏ mệt mỏi, nhưng ẩn chứa sự trách móc và lo lắng, như một phụ huynh vậy.

Cao Dương từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm Mông Dương vào lòng, phía sau hắn là cây ngân hạnh quen thuộc.

"Ngươi đến đây làm gì?" Cao Dương hỏi.

"Ta đã nghe lén điện thoại của ngươi." Bạch Thỏ trả lời rất thản nhiên, "Lúc Hồng Phong gọi cho ngươi, ta đã nghe được, thấy không ổn nên lập tức đưa Mông Dương đến đây. May là ta đi nhanh, đến nơi vừa đúng lúc ngươi kết thúc trận đánh với Hồng Phong."

Cao Dương im lặng một lát, rồi hỏi: "Còn Vạn Tư Tư thì sao?"

"Đừng lo, mọi thứ đã được giải quyết." Bạch Thỏ thở dài, "Lúc đầu ta định đưa ngươi đi cùng, nhưng Mông Dương chữa trị xong thì ngủ thiếp đi, nên ta nghĩ để ngươi ở lại nghỉ ngơi. Ai ngờ các ngươi ngủ luôn cả đêm, làm ta tê cả chân."

Thì ra Bạch Thỏ đã trông chừng họ suốt cả đêm, điều này khiến Cao Dương cảm thấy cảm động.

Lúc này, trời đã sáng, mặt trời bắt đầu ló dạng ở đằng xa. Sân cỏ dưới chân đồi, nơi mà trận chiến vừa qua diễn ra, giờ chỉ còn là một đám cỏ cháy đen, trơ trọi và hoang tàn, được bao phủ bởi ánh sáng dịu dàng của buổi bình minh. Một cảm giác thật kỳ lạ.

"Thứ này… là của ngươi à?" Bạch Thỏ cầm một tờ giấy gói kẹo lên.

Cao Dương nhận lấy tờ giấy, một phần đã bị đốt cháy, phần còn lại dính đầy máu. Nếu nhìn kỹ, mới có thể thấy một từ và một chữ cái phiên âm: 英 (Xiong) (Mình cũng không hiểu là chữ gì đâu @@)

"Phải, của ta. Cảm ơn."

Cao Dương bế Mông Dương đang ngủ say, đưa cô bé cho Bạch Thỏ.

Hắn đứng dậy, đi tới gần cây ngân hạnh, tìm một chiếc hộp sắt, đặt tờ giấy vào trong, rồi cẩn thận chôn nó dưới gốc cây.

"Ngươi còn chưa khỏi hẳn, làm gì mà phải khổ sở vậy?" Bạch Thỏ tỏ vẻ khó hiểu.

Cao Dương ngồi lại, hướng mắt về phía ánh sáng bình minh ở đường chân trời, khẽ nheo mắt lại.

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi lên tiếng.

"Ta đã ước một điều."

Cả hai người im lặng một thời gian dài.

Khi ánh nắng buổi sáng hoàn toàn bao phủ mặt đất, Bạch Thỏ đánh thức Mông Dương trong lòng mình.

"Thôi nào, đừng ngủ nữa," Bạch Thỏ vừa nói vừa xoa mái tóc mềm mại của cô bé, "về tìm chú Tử Trư đi, tổn thương trong cơ thể ngươi không thể để quá lâu được."

"Ưm…" Mông Dương khẽ nhíu mày, đôi tay nhỏ bé mũm mĩm theo bản năng siết chặt lấy áo Bạch Thỏ, không muốn dậy.

Cao Dương đứng dậy, bế Mông Dương vẫn đang ngủ vào lòng: "Đi thôi."

Ba người rời khỏi tiểu học Vũ Sơn, lên một chiếc xe Mercedes màu đen.

Bạch Thỏ cầm lái, Cao Dương ngồi ở ghế phụ, còn Mông Dương thì tiếp tục ngủ ở ghế sau, đã thắt dây an toàn.

Cao Dương suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Ngươi nghe lén điện thoại của tất cả mọi người à?"

"Trừ đội trưởng và Đấu Hổ lão sư, còn lại tất cả đều bị nghe lén." Bạch Thỏ trả lời thản nhiên: "Giữ bí mật nhé."

"Hiểu rồi." Cao Dương khẽ nhíu mày, "Ngươi cũng nghi ngờ có nội gián sao?"

"Ta đâu có ngốc." Bạch Thỏ liếc nhanh sang Cao Dương, "Xem ra không chỉ mỗi ta nghi ngờ."

"Đúng vậy." Cao Dương nhớ đến Hồng Phong, "Kẻ tấn công ta tên Hồng Phong, ngươi có biết hắn không? Hắn hình như có một người chị gái. Hắn cướp Rune của chúng ta để cứu chị gái, hình như chị hắn đã chết, nên hắn đến báo thù ta. Đó là tất cả những gì ta biết."

Bạch Thỏ suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: "Ta không dám nói là biết hết tất cả các thức tỉnh giả ở Ly Thành, nhưng những kẻ có chút danh tiếng ta đều nắm được. Ta chưa từng nghe qua cái tên Hồng Phong này, ngay cả tai mắt của ta cũng không."

Cao Dương không nói gì thêm, hắn lại nghĩ đến Vạn Tư Tư đã chết, cảm giác đau đớn đè nặng lên ngực.

"Chuyện bạn của ngươi, xin chia buồn." Bạch Thỏ cầm chắc vô lăng, mắt nhìn thẳng về con đường phía trước, "Ta hứa với ngươi, chuyện này chưa kết thúc đâu, tỏ chức Thập Nhị Thánh Thú không phải là thứ có thể dễ dàng bị ức hiếp."

Bạn đang đọc [Dịch] Dị Thú Mê Thành của Bành Phái

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!