"Không có." Thanh niên lắc đầu, tựa hồ không cách nào khống chế được chính mình, mãi đến khi thân thể chạm vào bàn, tâm tình mới ổn định lại một chút.
"Tôi là bác sĩ, cậu phải hoàn toàn tin tưởng thì tôi mới có thể giúp cậu được." Bác sĩ Lộc mỉm cười, trông rất lịch sự và vui vẻ, rất đáng tin cậy.
“Bác sĩ.” Người thanh niên do dự hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm nói ra bí mật lớn nhất của mình: “Tôi phát hiện game mà tôi thiết kế hình như đã trở thành hiện thực.”