Phi Lăng độ, dãy núi sụp đổ, giữa thiên địa tràn ngập khí tức nóng rực.
Hóa thân thành rồng, đứng trên mây, trong con ngươi màu hổ phách chảy xuôi vẻ tàn nhẫn, Lục Nhĩ giống như đang hưởng thụ niềm vui thú khi được tra tấn kẻ địch, cũng không có ngay lập tức hạ sát thủ đối với Phi Hạc Chân Nhân, dù cho lúc này lão đã mất đi năng lực phản kháng.
Nhìn thấy Chân Long cao ngạo như thế, trong lòng Phi Hạc chân nhân lại sinh ra một tia hi vọng sống.
“Vị điện hạ này, xin hỏi ta có chỗ nào đắc tội ngài sao? Khiến ngài ra tay tàn nhẫn như vậy.”