Tàn dương huyết sắc dần phai nhạt, hoàng hôn dần nhuộm đẫm đất trời, Chu Bình An chầm chậm bước về hướng khách điếm.
Bên đường phố vẫn còn nhiều món ăn vặt tỏa hương thơm ngào ngạt. Chủ quán tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng trước lệnh giới nghiêm để làm thêm chút việc buôn bán. Triều Minh quy định lệnh giới nghiêm rất rõ ràng: Canh một ba khắc trống chiều vang lên, cấm đi lại; sau khi canh năm ba khắc chuông sớm vang lên mới được phép đi lại; ai đi lại trên phố vào canh hai, ba, bốn sẽ bị đánh bốn mươi trượng; phạm lệnh giới nghiêm ngay sau canh một hoặc ngay trước khi mở lệnh vào canh năm sẽ bị đánh ba mươi trượng; bệnh tật, sinh nở, tang sự thì được phép đi lại. Đương nhiên, trên có chính sách, dưới có đối sách. Ngươi giới nghiêm phong tỏa đường sá đúng không, vậy ta chiều tối ra ngoài không về nữa, chơi cả đêm đợi sáng mới về, như lần trước Đại bá và những người khác chính là vậy; hoặc lén lút chuồn qua cống rãnh hôi thối, bụi cây rậm rạp, đánh du kích với ngươi. Ngoài ra, lệnh giới nghiêm cũng chỉ áp dụng cho nội thành mà thôi, ngoại thành thì tương đối nới lỏng hơn nhiều.
Khi đi ngang qua một quán ăn vặt, Chu Bình An bị hương thơm quyến rũ tỏa ra thu hút.
"Cá ngân ngư chiên đây! Ngon mà không đắt, công tử có muốn dùng thử không?" Chủ quán là một cặp vợ chồng trẻ, người chồng đứng trước quầy mời chào.