Chu Bình An có chút mờ mịt, bản thân không có dính dáng gì tới các nàng cả, nếu muốn gọi cũng nên gọi người có qua lại gì đó với các nàng mới phải.
“Nhìn đi đâu vậy, chính là nói ngươi đấy, khúc khích khúc khích.” Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi một bàn tay ngọc khẽ che đôi môi son, phát ra tiếng cười duyên có chút khoa trương, “Đã không nhớ rồi sao, ngươi đúng là quý nhân hay quên việc vậy.”
Đây là ý gì, sao lại nói như thể ta và các nàng có quan hệ mờ ám vậy. Chu Bình An có chút không hiểu.