Người so với người thì phải chết, hàng so với hàng thì phải vứt.
Chu Bình An đứng nơi góc sân, nhìn Triệu Đại Ưng vừa bước vào đã được đón tiếp nồng hậu, đoạn so sánh với đãi ngộ khi bản thân bước vào, bất giác khóe miệng giật giật không nói nên lời. Kẻ tố cáo thì bị gây khó dễ, còn tên đao phủ coi mạng người như cỏ rác lại được hoan nghênh.
Thật thú vị, đây chính là hiện thực. Mọi người quan tâm hơn đến cuộc đấu đá quyền lực giữa các thế lực đứng sau những tấu chương, nhưng lại hiếm ai để tâm đến bản thân tấu chương, càng hiếm ai nghĩ đến những bách tính vô tội bị "mượn" đầu để lập công.
Triệu Đại Ưng được Nghiêm Tung đề bạt thì sao chứ?!