Lưu Nhị Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, chỉ là đường xa nên mọi người không quen đường, trước khi đi phải chuẩn bị một chút, nếu không thì không yên tâm.”
“Nói thế cũng đúng.” Tảo Nhi thở dài: “Vậy chuyện đó để nói sau.”
Nói xong những chuyện này, nàng ấy lại nhớ tới chuyện của Tống thư sinh, hỏi mấy câu, sau khi hiểu rõ tình huống, nàng ấy lại nhỏ giọng hỏi: “Thúc, vậy chúng ta nói chuyện về Phương Tiên Nhi cho Tống tú tài nghe thế nào đây?”