Đường Nhược Ngu điên cuồng vung quyền, không ngừng chống đỡ, thi triển Thất Thương quyền đến cực hạn, lại bị đè lên đánh.
Đứng trước thực lực tuyệt đối của Thanh Diện Lang Vương, Đường Nhược Ngu không có cơ hội thi triển ra Thất Tuyệt bộ, chỉ có thể bị động phòng ngự, phi thường biệt khuất.
"Đường thiếu hiệp sao không dùng ám khí và Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm?"
Lôi Sùng thấy thế, tâm tình cực kì ngưng trọng.
Đường Nhược Ngu là người của Đường môn, nếu sử dụng ám khí, hoặc sử dụng Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm, có lẽ còn chống đỡ được một hai, nhưng hết lần này tới lần khác đều dùng quyền pháp, rất quỷ dị.
Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói: "Tên đó sẽ không dùng ám khí, cũng không thể rút kiếm, bất quá kiếm pháp của gã rất bất phàm."
"Ngạch..."
Lôi Sùng mộng bức, người của Đường môn, lại không dùng ám khí, chuyện này sao có thể?
Không thể rút kiếm, kiếm pháp lại bất phàm?
Làm sao nghe hơi quái dị.
'Xoẹt xẹt!'
Chốc lát sau, Thanh Diện Lang Vương xuất hiện bên ngoài mười mét, máu loãng từ trên Yêu Lang chảy xuống đất.
Trong sân, Đường Nhược Ngu run lên, sắc mặt tái nhợt, nói: "Kiếm... Thật… Nhanh"
Sau khi nói xong, trên người gã xuất hiện lít nha lít nhít vết kiếm, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ thân thể.
'Bịch!'
Đường Nhược Ngu ngã xuống đất, thân thể không nhúc nhích, phảng phất như treo rồi.
"Đường thiếu hiệp."
Thấy Đường Nhược Ngu ngã xuống, Lôi Sùng biến sắc.
"Khụ khụ..."
Một trận ho khan vang lên, Đường Nhược Ngu chật vật động đậy ngón tay, ý thức mơ hồ.
"Hửm!"
Thanh Diện Lang Vương thấy Đường Nhược Ngu chưa chết, không khỏi kinh ngạc.
Nói chung, từ khi xuất kiếm, địch nhân hẳn phải chết không nghi ngờ, chưa từng nghĩ tiểu tử này còn sống, sinh mệnh lực thật ương ngạnh.
Đường Nhược Ngu đã mất chiến lực, không đủ gây sợ, Thanh Diện Lang Vương không tiếp tục xuất thủ, bởi vì biết cao thủ Đường môn đang nhìn mình.
"Các vị nhìn đủ rồi, còn chưa đi ra!" Thanh Diện Lang Vương hờ hững nói.
'Ầm!'
Thanh Diện Lang Vương vừa nói xong.
Liền có tám hắc y nhân đeo mặt nạ quỷ, khiên một cỗ kiệu đen như mực bay tới, vững vàng rơi xuống sân.
Cỗ kiệu này cực kì quỷ dị, bên trên quấn quanh đông đảo xích sắt, nhìn kỉ lại thấy không giống cỗ kiệu, mà giống một cái quan tài lớn màu đen hơn.
"Tám quỷ khiên kiệu, Khốc Tang Quỷ!" Thanh Diện Lang Vương nhàn nhạt mở miệng.
Khốc Tang Quỷ, chính là một trong tứ đại lệ quỷ của Vãng Sinh doanh, tu vi đạt tới Tông sư hậu kỳ.
"Khặc, khặc!"
Trong kiệu, truyền ra một tiếng cười âm trầm, để cho người ta nổi da gà.
"Tựa hồ còn hai vị bằng hữu! Đều ra đi."
Thanh âm của Khốc Tang Quỷ vang lên lần nữa.
'Vèo!'
Hai nam tử trung niên xuất hiện trên mái nhà trong nháy mắt.
Một người cầm dù che mưa, một người đeo mặt nạ tóc trắng phơ.
"Đường Môn, Đường Thất!"
Thanh Diện Lang Vương nhìn nam tử trung niên cầm dù, thần sắc hơi ngưng trọng, đối mặt Đường Thất, gã không dám chủ quan chút nào.
Đường Thất ôm quyền nói: "Đa tạ Lang Vương hạ thủ lưu tình.''
Thanh Diện Lang Vương nói: "Ta cũng không lưu thủ, chỉ là mạng tiểu tử này lớn."
"Khặc khặc! Ngược lại còn một vị, chưa từng gặp qua, không muốn cho chúng ta biết đại danh sao?''
Trong kiệu, Khốc Tang Quỷ cười quái dị nói.
Đám người ngưng mắt nhìn nam tử tóc trắng, bọn họ cảm nhận được, người này cực kỳ đáng sợ.
Nam tử tóc trắng nói: "Ta chỉ là một người chết thôi.''
Đường Thất nói: "Xem ra ngươi có rất nhiều cố sự."
Nam tử tóc trắng nhẹ nhàng thở dài, không nhiều lời.
Khốc Tang Quỷ cười quái dị nói: "Nếu là một người chết, vậy nên chết triệt để mới tốt, tự báo tính danh đi! Khốc Tang bổng của ta không giết hạng người vô danh."
Nam tử tóc trắng nhẹ giọng nói: "Tại hạ... Triệu Sơn Hà!"
"..."
Ba chữ Triệu Sơn Hà vừa ra, hiện trường yên tĩnh, tiếng sấm và tiếng mưa rơi trở nên rất lớn, nhưng mọi người phảng phất như không nghe được, trong đầu chỉ có ba chữ Triệu Sơn Hà, không ngừng vang vọng.
"Triệu... Triệu Sơn Hà... Làm sao có thể?"
Khốc Tang Quỷ rung động nói, thanh âm ẩn chứa sự sợ hãi.
"Triệu Sơn Hà, không ngờ là ngươi!"
Đường Thất và Thanh Diện Lang Vương cũng cả kinh, thần sắc vô cùng nặng nề, nhìn về phía Triệu Sơn Hà, ánh mắt tràn ngập kiêng kị.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, lần này vậy mà có một vị cao thủ chân chính.
Triệu Sơn Hà chậm rãi mở miệng: "Ta muốn Lôi Nguyên châu, các ngươi đi thôi!"
Đường Thất suy tư một lát, thân ảnh lóe lên, xuất hiện trước mặt Đường Nhược Ngu trong nháy mắt, cầm Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm lên, ôm theo Đường Nhược Ngu quả quyết rời đi.
Triệu Sơn Hà đã ra mặt, không còn chút cơ hội nào, tiếp tục lưu lại, chỉ sợ sẽ nằm chết ở đây.
Tuy nói nhân sĩ chính đạo, gặp người của Phương Ngoại Thiên, nên đuổi tận giết tuyệt mới đúng, nhưng Đường Thất biết mình không có thực lực đó.
Thanh Diện Lang Vương và Khốc Tang Quỷ kiêng kị, nhưng không rời đi, hiển nhiên muốn giành giật.
Hai mươi năm trước, xác thực không ai ngăn cản nổi Triệu Sơn Hà, nhưng bây giờ thì khác, đối phương không còn là Triệu Sơn Hà ngày xưa.
Lôi Sùng nghi hoặc hỏi: "Triệu Sơn Hà là ai?"
Ba vị cao thủ Tông sư hậu kỳ, lộ ra dáng vẻ thận trọng như thế, đủ thấy nam tử tóc trắng cực kì không đơn giản.
Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói: "Phương Ngoại Thiên, một trong tứ đại hộ pháp, hai mươi năm trước chính là cường giả Đại Tông sư."
"Cái gì? Phương Ngoại Thiên... Đại Tông sư?"
Lôi Sùng nghe vậy, sắc mặt đại biến, hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ là một viên Lôi Nguyên châu, vậy mà đưa tới Đại Tông sư, Lôi Sùng chưa từng nghĩ tới.
Đại Tông sư xuất thủ, còn đánh cái gì? Ngồi chờ chết thì hơn.
Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói: "Hai mươi năm trước đúng là Đại Tông sư, nhưng năm đó bị trọng thương, tu vi rơi xuống Tông sư hậu kỳ, không thì trận chiến tại Hàn Sơn tự, Phương Ngoại Thiên sẽ không bị diệt toàn quân.''
Trận chiến hai mươi năm trước, cường giả Phương Ngoại Thiên tiến đánh Hàn Sơn tự, toàn bộ bị diệt, nhưng không bởi vậy mà Phương Ngoại Thiên triệt để bị diệt, Triệu Sơn Hà chính là một người sống sót.
Năm đó người này cũng không chạy tới Hàn Sơn tự, không thì lấy thực lực của đối phương, liên thủ với Tề Thanh Ti, chưa chắc không thể chuyển bại thành thắng.
"Ai lại có thể đánh Đại Tông sư trọng thương? Chẳng lẽ bị nhiều vị Đại Tông sư vây công?"
Lôi Sùng ngạc nhiên hỏi.
Diệp Lăng Thiên nói: "Làm gã bị trọng thương, tu vi rơi xuống cũng không phải Đại Tông sư, mà là một nữ nhân chỉ có tu vi Tông sư.''
Phương Ngoại Thiên, Triệu Sơn Hà, nhân vật sao mà kinh diễm?
Chưa đến ba mươi tuổi, đã tiến vào cảnh giới Đại Tông sư, chiến lực ngập trời, một thanh Sơn Hà kiếm, từng giết đến các đại thế lực máu chảy thành sông, làm cho người ta vừa nghe liền sợ mất mật.
Kết quả lại rơi vào trong tay một nữ nhân, để cho người ta vô cùng thổn thức.
"..."
Lôi Sùng nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, nhân vật như thế, cũng chạy không khỏi chữ tình sao?
Triệu Sơn Hà nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, kinh ngạc nói: "Vị bằng hữu này thật thú vị."
Diệp Lăng Thiên tiến lên, bình tĩnh nói: "Ta muốn Lôi Nguyên châu, mạng của các ngươi... Ta cũng muốn!"
"Thú vị! Tu vi của Triệu mỗ rơi xuống, nhưng vẫn tự tin quét ngang cảnh giới Tông sư, trừ khi ngươi là Đại Tông sư."
Triệu Sơn Hà lạnh nhạt nói, trong mắt không có một tia gợn sóng.
Lôi Sùng nắm chặt trường đao, đứng bên cạnh Diệp Lăng Thiên, dù cho là châu chấu đá xe, cũng không sợ!
Dù có chết, cũng phải chết đứng.
"Đã như vậy, để ta giải quyết hai tên gia hỏa này trước.'' Khốc Tang Quỷ cười gằn nói.
Tám vị hắc y nhân khiên kiệu, đột nhiên ném cỗ kiệu lên, bọn họ rút hàn nhận bên hông ra, xông thẳng tới Diệp Lăng Thiên.