Chương 68: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói

Phiên bản dịch 6645 chữ

Nhà cái nhìn Đường Nhược Ngu thật sâu, đành phải lấy chín vạn lượng ra.

Ngày hôm nay làm cái, mới kiếm được mấy vạn lượng cho sòng bạc, vừa đảo mắt liền thua lổ.

Nghĩ tới đây, tâm tình hơi ngưng trọng, không dám tiếp tục lắc chung, nếu để sòng bạc thua quá nhiều, bản thân khó thoát khỏi tội.

"Tiếp tục!"

Đường Nhược Ngu vui vẻ cầm một nắm lớn ngân phiếu, hiện tại có mười vạn lượng, trở thành thổ hào rồi.

Nhà cái đổ mồ hôi trán, áp lực to lớn.

"Thất thần làm gì? Nhanh lên, ta mới thua nhiều như vây, phải thắng trở về."

"Không sai, ta tiếp tục đặt nhỏ, không tin sẽ thua quài.''

"Mẹ nó? Ngươi còn đứng đó, cứ như nữ nhân, nhăn nhăn nhó nhó."

Đám người chung quanh bắt đầu ồn ào.

Nhà cái nhận áp lực càng lớn, quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy vị nữ tử kia dẫn theo một vị nam tử trẻ tuổi mặc trường bào đắt đỏ, đi tới.

"Để ta làm cái!"

Nam tử trẻ tuổi mỉm cười, ánh mắt dời sang Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm trong tay Đường Nhược Ngu, trong mắt lóe lên dị sắc.

Nam tử lại nhìn về phía Diệp Lăng Thiên, tam công tử của Thiên môn cũng tới, thật thú vị!

Nhà cái thả lỏng một hơi, hành lễ chào nam tử tuổi trẻ, tránh ra nhường vị trí.

"Sao lại đổi người rồi?''

Đám người cực kì không vui, theo cảm giác của bọn họ, lần tiếp theo nhất định sẽ thắng, bởi vì họn họ đã biết thực lực và quy luật của nhà cái.

Hiện tại lâm thời đổi người, sẽ phá hư cảm giác của bọn họ.

Nam tử trẻ tuổi ôm quyền nói: "Các vị, hạ là là thiếu gia của sòng bạc, tên gọi Vân Mạch."

Đám người nghe xong, trong lòng căng thẳng, không cần nhiều lời nữa, bọn họ yên lặng cất kỹ ngân lượng của mình, trận đánh cược này, bọn họ sẽ không tiếp tục tham dự.

Thiếu gia của sòng bạc hiện thân, hiển nhiên là vì hai tiểu tử này, bọn họ không cần thiết cùng làm việc xấu.

Đường Nhược Ngu khua tay nói: "Mặc kệ ngươi là ông chủ hay thiếu gia, nhanh lắc xúc xắc đi."

"Được!"

Vân Mạch nhẹ nhàng cười, cầm chung, nhanh chóng lắc.

'Cạch!'

Rất nhanh, Vân Mạch úp chung xuống bàn, phát ra một tiếng vang lớn, tay của gã đã rời khỏi chung, nhưng xúc xắc vẫn đang va chạm với nhau ở bên trong chung, thanh âm không ngừng vang lên.

Một lát sau, thanh âm biến mất.

Vân Mạch nhìn về phía chúng nhân nói: "Mời các vị đặt!"

Đám người không nói một lời, lựa chọn xem kịch.

Đường Nhược Ngu thì không cố kỵ chút nào, trực tiếp cầm một vạn lượng đặt lên bàn.

"Ta đặt báo."

Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: "Một vạn lượng quá ít, tiếp tục đặt hết!"

"Còn đặt hết?"

Đường Nhược Ngu im lặng nhìn Diệp Lăng Thiên, nếu đặt hết, một khi thua, thì mất cả chì lẫn chài, không khỏi cảm thấy lo lắng.

Diệp Lăng Thiên nói: "Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói, ngươi sợ cái gì?"

Vân Mạch khẽ cười nói: "Vị bằng hữu này nói đúng, đặt càng nhiều, thắng càng nhiều."

Đường Nhược Ngu lập tức nói: "Ai nói ta sợ? Không phải chỉ là đặt hết thôi sao!"

Gã cầm chín vạn lượng còn lại, trực tiếp đặt lên bàn, chơi càng lớn càng kích thích.

"Các vị thì sao?"

Vân Mạch nhìn những người khác.

Đám người cười bồi nói: "Đánh cược quá lớn, chúng ta xem thôi."

Vân Mạch cười gật đầu, không nhiều lời, cầm lấy chung, muốn nhấc lên.

Đường Nhược Ngu chợt đập tay lên bàn, lớn tiếng hô: "Mở!"

Như ước nguyện của gã, Vân Mạch để lộ xúc xắc ra.

Khi thấy số điểm xúc xắc, đám người sửng sốt.

Đường Nhược Ngu sửng sốt.

Vân Mạch cũng sửng sốt.

Chỉ có Diệp Lăng Thiên, sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ trêu tức.

"Vậy mà... Lại là báo!"

Đám người ngốc trệ, có chút khó tin, lần này là ba cái sáu.

Liên tục hai ván báo, bọn họ không khỏi nhìn về phía Đường Nhược Ngu, cảm thấy tiểu tử này thật quái dị.

"Ta... Ta lại thắng?"

Đường Nhược Ngu tràn đầy mộng bức, bản thân chỉ dựa vào vận may, vận mà thật sự thắng.

Đặt mười vạn, tỉ lệ một ăn chín, thắng bao nhiêu bạc rồi?

Làm sao cảm thấy mình bị bạc nện lên đầu, không phân rõ đông nam tây bắc?

Đường Nhược Ngu vui vẻ, lộ ra nụ cười ngây ngô.

Vân Mạch thấy vậy, thần sắc ngưng trọng, yên lặng nhìn Đường Nhược Ngu, vừa rồi rõ ràng lắc ra lớn, còn dùng chân nguyên cố định xúc xắc, không hiểu sao lại biến thành báo, không phát hiện chút dị thường nào.

Chẳng lẽ…

Vân Mạch đột nhiên nghĩ đến một chi tiết, vừa rồi lúc nhấc chung lên, Đường Nhược Ngu đập tay lên bàn, nhất định đã động tay động chân trong khoảnh khắc đó.

Người này nhìn một mặt khờ tướng, không nghĩ tới lại ẩn giấu sâu như vậy, chủ quan!

Lần này bồi chín mươi vạn, thu nhập một tháng của sòng bạc, chảy theo nước.

"Chín mươi vạn lượng, đưa tiền!"

Đường Nhược Ngu kịp phản ứng lại, hưng phấn duỗi tay ra đòi tiền.

Vân Mạch ngưng trọng, vẫn còn tỉnh táo, nhẹ giọng nói: "Vị bằng hữu này, chúng ta có thể lấy ra chín mươi vạn lượng, nhưng rất phiền phức, hay là chúng ta chơi tiếp, ngươi đặt hết chín mươi vạn lượng, cuối cùng ngươi thắng bao nhiêu, ta cũng sẽ đưa cho ngươi trong một lần, được không?''

Nếu người tầm thường, cho dù thắng được chín mươi vạn lượng, cũng rất khó đi ra khỏi sòng bạc, nhưng người trước mắt đến từ Đường môn, chuyện khó mà làm.

Vân Mạch không muốn động người của Đường môn, nhất là một thiếu niên cầm Thất Nguyệt Lưu Hỏa kiếm.

Đó là lí do Diệp Lăng Thiên nói ra lai lịch của Đường Nhược Ngu, bối cảnh to lớn, chính là một loại chấn nhiếp.

Đường Nhược Ngu nhướng mày, không khỏi nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên gật đầu nói: "Không thành vấn đề."

Đường Nhược Ngu suy tư một lát, nói: "Vậy cũng được, nhưng phải đổi nhà cái khác.''

"Đổi nhà cái?'' Vân Mạch nghe vậy, ánh mắt ngưng tụ.

Đường Nhược Ngu nói: "Ta đến đây để kiến thức thực lực của cao thủ Thiên môn, ngươi quá yếu, không được."

Diệp Lăng Thiên nói: "Vị này chính là cao thủ của Thiên môn."

"Cái gì? Ngươi chính là cao thủ của Thiên môn?" Đường Nhược Ngu lộ ra vẻ thất vọng.

Vân Mạch lắc đầu nói: "Ta không phải cao thủ, bằng hữu đã muốn chơi với cao thủ, vậy xin chờ lát, ta mời cao thủ đến.''

"Được! Nhanh lên."

Đường Nhược Ngu vung tay lên, thần sắc chờ mong.

Vân Mạch rời đi.

Một một lát sau, Vân Mạch dẫn theo một lão giả tóc bạc phơ đi tới, lão giả ngậm thuốc lá sợi, khuôn mặt khô nhăn, giống như vỏ cây, một đôi mắt tản ra tinh quang, sáng ngời có thần, làm người ta không dám coi thường.

Lão đeo một cái nhẫn ngọc phỉ thúy, khí chất đặc biệt, cực kì bất phàm.

"Chính chủ đến rồi!" Diệp Lăng Thiên mỉm cười.

Lão nhân trước mắt, đúng là mục tiêu của hắn, từng là môn chủ của Thiên môn, Trương Huyền!

Đừng xem thường lão nhân này, lão chính là một Đại Tông sư hàng thật giá thật.

"Lão là cao thủ của sòng bạc?"

Đường Nhược Ngu đánh giá Trương Huyền, gã cũng cảm thấy lão đầu tử này không đơn giản.

Trương Huyền nhìn về phía Đường Nhược Ngu nói: "Vị tiểu huynh đệ này, lão hủ cũng không phải cao thủ, chỉ mong đánh cược với tiểu huynh đệ một ván.''

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    50

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!