Phượng Hoặc Quân vung tay lên, hàn băng biến mất, thiên địa khôi phục như lúc ban đầu, sao trời lấp lóe, ánh trăng vẫn như cũ.
Hai mỹ nhân tuyệt thế đứng chung một chỗ, gió mát thổi qua, tay áo phiêu dật, sợi tóc bay múa, hương thơm tràn ngập trong gió.
"Danh kiếm Thính Phong Vũ, nhất niệm tuyết rơi! Một thanh Lạc Tuyết hảo kiếm."
Phượng Hoặc Quân ánh mắt rơi vào váy lam mỹ nhân trên thân.
Cái này váy lam mỹ nhân, chính là Tuyết Kiếm Tiên Mộc Tuyết Ly.
"Thính Vũ xếp thứ sáu, Lạc Tuyết xếp thứ bảy, mà Phượng Minh thì xếp thứ năm!"
Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Mộc Tuyết Ly, nhiều thêm vẻ tiếu dung, nàng cười một tiếng, còn sáng chói hơn cả ánh trăng.
Phượng Hoặc Quân nhẹ nhàng vuốt ve Phượng Minh kiếm: "Ta từng gặp một lão nhân, người kia nói sẽ có một ngày Phượng Minh kiếm bị đoạn."
Mộc Tuyết Ly khẽ cười nói: "Trong thiên hạ có mấy người dám nói lời này?"
"Vừa lúc, hắn chính là một trong số đó.''
Phượng Hoặc Quân yên lặng nhìn phía xa.
"Vậy thì đáng tiếc, nhân dịp kiếm này chưa đoạn, chúng ta luận bàn một lần?''
Mộc Tuyết Ly nhìn về phía Phượng Hoặc Quân.
"Được!"
Phượng Hoặc Quân động, thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện trên không trung.
'Xoẹt!'
Phượng Minh kiếm ra khỏi vỏ, một con hoả phượng phóng lên tận trời, liệt diễm bao phủ cửu thiên, uy áp kinh khủng.
Mộc Tuyết Ly rút Lạc Tuyết Kiếm ra, hàn khí kinh khủng bộc phát, đông cứng thiên địa lần nữa.
… …
Cùng lúc đó.
Cô Tô thành, bên trong một đại viện cổ lão.
"Sao rồi?"
Một lão giả ngồi trên xe lăn chậm rãi mở miệng, trước người lão có một nam tử trung niên.
Nam tử trung niên nói: "Đường Nhược Ngu đã tới Cô Tô thành, trên người có một vạn lượng bạc."
"Hảo hảo chiêu đãi, chớ lãnh đạm khách nhân, tối thiểu nhất phải đợi vị tam công tử kia đến Cô Tô thành, ta muốn biết Trương Huyền có tính toán gì."
Lão giả nâng chung trà lên, phẩm một ngụm trà thơm.
"Đã an bài, còn một chuyện, Vân Mạch cũng đến Cô Tô thành."
Trung niên nam tử trầm ngâm nói.
"Vân Mạch."
Lão giả đặt chén trà xuống, hỏi: "Có làm chuyện gì không?''
Nam tử trung niên lắc đầu: "An tĩnh dọa người!"
"Thú vị! Ta vốn cho rằng Vân Mạch sẽ cầm nhẫn ngọc xuôi nam… Tình hình hiện tại ta nhìn không thấu.''
Trong con ngươi đục ngầu của lão giả hiện lên một đạo tinh quang, thế cục như thế, khó bề phân biệt, làm lão cảm thấy không hiểu.
Ngày thứ hai.
"Tông Sư cảnh, không hổ Khuynh Thành của ta, lợi hại."
Diệp Lăng Thiên mỉm cười khen Tô Khuynh Thành.
Tối hôm qua Tô Khuynh Thành ăn Linh Tủy dịch, tu vi đã đặt chân lên cảnh giới Tông sư, trải qua một trận tẩy tủy phạt mạch, tốc độ tu luyện của nàng sẽ nhanh hơn.
Tô Khuynh Thành nhìn Diệp Lăng Thiên, ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Đừng hỏi nhiều, chỉ cần biết công tử thương ngươi!"
"Cám ơn ngươi!" Tô Khuynh Thành khẽ mở hàm răng.
Diệp Lăng Thiên run lên một giây, sau đó cười nói: "Đồ ngốc, ngươi là tiểu thiếp của bản công tử, sao nói lời cảm ơn xa lạ như vậy? Nếu như muốn cám ơn ta, thì hành động thực tế chút, tỉ như lấy thân báo đáp."
"..." Tô Khuynh Thành nhịn không được lật mắt liếc nhìn hắn.
"Đi thôi! Chúng ta tiếp tục lên đường, đêm nay chắc sẽ tới Cô Tô thành."
Diệp Lăng Thiên nắm tay của Tô Khuynh Thành đi ra ngoài.
Đánh xe ngựa rời khỏi nơi đây, một đường xuôi nam, tốc độ cực nhanh.
… …
Lúc chạng vạng tối.
Diệp Lăng Thiên và Tô Khuynh Thành đã tới Cô Tô thành, trên đường trải qua mấy trận mưa bụi.
Đèn hoa thấp lên, treo bên ngoài cửa.
Người đến người đi, xe ngựa như nước, rất nhiều nhân sĩ giang hồ, cực độ phồn hoa, nhà nhà đốt đèn chiếu lên mặt hồ, cái bóng thành đôi, vận vị duy mỹ, Cô Tô thành đêm nay phá lệ náo nhiệt.
Trên đường cái.
Diệp Lăng Thiên chắp hai tay sau lưng, mặt mũi tràn đầy hài lòng.
Tô Khuynh Thành đi theo bên cạnh, một tay cầm kiếm, một tay cầm kẹo hồ lô, miệng nhỏ nhấm nháp, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Làm sát thủ của La Võng, nàng không có tuổi thơ, từ nhỏ nhìn thấy tiểu hài tử khác ăn kẹo hồ lô, nàng rất hâm mộ, nhưng mà mỗi lần muốn kẹo hồ lô, đều sẽ bị Tô Chiến Thiên quở mắng một trận.
Từ nhỏ đến lớn, nàng bị quán thâu hai tư tưởng, một là trung thành với La Võng, vĩnh viễn không phản bội, tất cả sát thủ của La Võng đều bị quán thâu loại tư tưởng này.
Tô Chiến Thiên quán thâu cho nàng thêm một cái tư tưởng khác, đó chính là không từ thủ đoạn sống sót.
Cho nên nàng rất trân quý mạng sống của mình, trân quý đến mức nàng không dám lười biếng, thậm chí không dùng một xu đi mua kẹo hồ lô.
Bởi vì nàng biết mình không thể dừng lại hưởng thụ sinh hoạt.
"Khuynh Thành, ngươi từng đến Cô Tô thành rồi sao?"
Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
"Từng tới qua, đến đây để giết người!" Tô Khuynh Thành trả lời.
Diệp Lăng Thiên nhịn không được cười: "Cảnh đêm đẹp như vậy, bị ngươi phá hủy hết."
Tô Khuynh Thành buồn bã nói: "Ánh đèn càng sáng, bóng tối sẽ càng lớn, thành trì nhìn như phồn hoa, lại ẩn chứa vô số sát cơ, ngươi lừa ta gạt, giả dối quỷ quyệt."
Diệp Lăng Thiên cười nhạt nói: "Khuynh Thành nói rất triết lý, công tử thích lắm, phía trước có một lữ điếm Duyệt Lai, ngươi đến đó chờ ta."
Tô Khuynh Thành nhìn Diệp Lăng Thiên thật sâu, đưa Hàng Tai cho hắn: "Chú ý an toàn!"
Bây giờ cái mạng nhỏ của nàng nằm trong tay Diệp Lăng Thiên, nàng không hi vọng nhìn thấy hắn gặp bất trắc, không thì nàng sẽ phải tiếp tục cuộc sống đào vong.
Diệp Lăng Thiên nói: "Cảnh đêm duy mỹ, phấn hồng giai nhân, trò hay sắp mở màn, cầm binh khí rất không lễ phép."
Nói xong hắn nhấc chân rời đi.
Tô Khuynh Thành nhìn bóng lưng Diệp Lăng Thiên, lẩm bẩm nói: "Diệp Lăng Thiên! Ngươi đang tính toán cái gì?"
Lượn quanh một lát.
Diệp Lăng Thiên xuất hiện tại trong ngõ tắt.
"Ta đã bảo vệ người của ngươi, đồ đâu?"
Bệnh Tử Quỷ nhìn về phía Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên tiện tay ném bình ngọc trắng cho Bệnh Tử Quỷ: "Đêm nay Cô Tô thành rất náo nhiệt."
"Chỉ là người bình thường kiếm ăn mà thôi, trò hay chân chính đã bị người khác nhận thầu, không tới phiên ngươi." Bệnh Tử Quỷ đạm mạc nói.
Diệp Lăng Thiên hỏi: "Ngươi sẽ có trận ác chiến sao?"
Bệnh Tử Quỷ gật đầu: "Đúng vậy! Mạc Khinh Vũ xuôi nam, đêm nay sẽ động thủ với Sở Cửu Ca, Vãng Sinh doanh muốn giết chết Sở Cửu Ca. Tối nay có rất nhiều ánh mắt chú ý Sở Cửu Ca bên kia, chắc hẳn La Võng cũng rất tò mò, trong tay Sở Cửu Ca nắm giữ cái gì."
"Sở Cửu Ca hấp dẫn tất cả ánh mắt, ta mới dễ làm chuyện của mình." Diệp Lăng Thiên mỉm cười, nhẹ giọng nói.
Bệnh Tử Quỷ run lên một giây, phức tạp nói: "Giỏi tính toán! Ta thay ngươi giải quyết một số gia hỏa không biết sống chết, Vãng Sinh doanh bên này sẽ không nhìn chằm chằm ngươi."
Gã vốn cho rằng mình mới là quân cờ của Diệp Lăng Thiên, hiện tại xem ra, La Võng, Vãng Sinh doanh, Tử Y Hầu, Sở Cửu Ca đều rơi vào trong bẫy của Diệp Lăng Thiên.
Có lẽ từ lúc hắn giết chết Mạc Thanh Dương, mọi thứ đã đâu vào đấy.