Chương 95: [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết

Thương sinh đồ đồ, thiên hạ liễu liệu

Phiên bản dịch 6944 chữ

Thiên địa hoàn toàn u ám.

Toàn bộ khu nhà cũ đều bị lực lượng quỷ dị phong tỏa.

Vân Mạch và Tả Xuân Thu cũng bị vây trong đó, Vân Mạch khó mà động đậy mảy may, Tả Xuân Thu thì không bị ảnh hưởng quá lớn.

Diệp Lăng Thiên đi tới trước người thần bí, nói: "Xem ra không cần hai mươi chiêu, ngươi đã thua!"

Không phải vị Đại Tông sư này quá yếu, mà là Diệp Lăng Thiên quá yêu nghiệt.

'Vù!'

Lực lượng tán đi, thiên địa khôi phục dáng vẻ như cũ.

"Ngươi lui ra đi!" Tả Xuân Thu mở miệng.

Người thần bí nhìn Diệp Lăng Thiên thật sâu, yên lặng lui ra.

Một cao thủ Đại Tông sư, lại bị một tiểu bối dùng một chiêu chế phục, không phải chuyện vinh quang gì.

Tả Xuân Thu nói: "Là bí pháp của đạo gia, năm đó ta gặp một cao thủ đạo gia, cảm nhận được khí tức quen thuộc từ một chiêu này của ngươi.''

"Tiền bối có kiến thức rộng rãi, vãn bối bội phục." Diệp Lăng Thiên ôm quyền nói.

Tả Xuân Thu lắc đầu, lão nhìn về phía Vân Mạch, nói: "Từ ngày hôm nay, Tung phái sẽ nghe theo ngươi, ta lớn tuổi rồi, nên hưởng thanh phúc."

"Đa tạ lão thái gia!"

Vân Mạch cung kính thi lễ chào Tả Xuân Thu.

'Vèo!'

Tả Xuân Thu bay lên không trung, đạm mạc nói: "Thương sinh đồ đồ, thiên hạ liễu liệu, chư tử bách gia, duy ngã tung hoành!"

Tạm dịch: Sinh linh đồ thán, Thiên hạ loạn lạc, bách gia chư tử, duy ta Tung Hoành.

Vừa mới nói xong, Tả Xuân Thu biến mất giữa thiên địa.

Cùng lúc đó, bên trong khu nhà cũ.

Tất cả người Tung phái, nhao nhao khom mình hành lễ, bọn họ minh bạch, từ nay về sau, Tung Hoành hợp nhất, Vân Mạch chính là chưởng môn của Tung Hoành!

"Cảm giác thế nào?"

Diệp Lăng Thiên giống như cười mà không phải cười nhìn Vân Mạch.

"Áp lực rất lớn!" Vân Mạch cười khổ nói.

"Ngươi chiếu cố tên tiểu tử chịu khổ kia tốt chút, ta phải đi ra ngoài một chuyến."

Diệp Lăng Thiên nói xong, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.

Rất nhanh, Đường Nhược Ngu đi ra từ trong một gian phòng, thần sắc mê mang.

Vân Mạch nhìn Đường Nhược Ngu, nói: "Có phải không hiểu vì sao thua hơn chín trăm vạn bạc, lại được thả ra?''

"Là ngươi cứu ta?"

Đường Nhược Ngu kinh ngạc nhìn Vân Mạch.

"Là Diệp Lăng Thiên cứu ngươi, hắn nghe nói ngươi thua Hồng Nhan các chín trăm lượng bạc, liền đi thẳng đến Hồng Nhan các, thắng hết số tiền ngươi đã thua.'' Vân Mạch vừa cười vừa nói.

"Ngạch... Lại là gia hỏa kia cứu ta... Hắn ở đâu? Ta phải cám ơn hắn.'' Đường Nhược Ngu vội vàng nói.

Mặc dù gã cảm thấy Diệp Lăng Thiên xấu xa, nhưng cứu mình hai lần, Đường Nhược Ngu cảm thấy phải cám ơn hắn mới được.

Vân Mạch cười mà không nói, thật là một tiểu tử đơn thuần, bị người ta bán còn muốn cám ơn người ta.

Bất quá người như vậy, sẽ có được nhiều thứ hơn.

Phong Lôi thành.

Thiên Huyền sòng bạc.

Trương Huyền nhìn bầu trời đầy sao, không ngừng thôi diễn, một lát sau trong mắt hiện lên tinh quang, trên mặt lộ ra tiếu dung: "Tử Vi lấp lóe, biến ảo khó lường, khó khăn trắc trở lan tràn, nhưng kết quả sẽ không sai."

... …

Vùng ngoại ô.

Ánh trăng như mây khói, mông lung chiếu xuống, bao phủ cây cầu hình vòm.

Bên trên cây cầu hình vòm, có một lão ẩu cầm quải trượng, chính là Mạnh Bà.

"Ta cho là ngươi sẽ không tới." Diệp Lăng Thiên cười nói.

"Không cần nói nhảm, nói rõ ý đồ của ngươi! Đêm nay Vãng Sinh doanh chết không ít người, bút trướng này ta sẽ tính lên đầu của ngươi.'' Mạnh Bà lạnh lùng nói.

"Công Thâu Dã còn giá trị, mong rằng Mạnh Bà giao cho ta." Diệp Lăng Thiên nói thẳng.

"Tại sao phải giao cho ngươi?" Mạnh Bà lạnh lùng cười.

"Nửa năm trước, ta và Tần Văn Chính gặp nhau một lần..."

Diệp Lăng Thiên còn chưa nói xong.

Mạnh Bà đã xuất hiện trước mặt hắn, vung quải trượng lên, sát khí kinh khủng, cây cầu bị chấn thành phấn vụn.

Diệp Lăng Thiên tiện tay đánh ra một chưởng.

'Ầm!'

Một trận tiếng nổ vang lên, mặt đất thủng trăm ngàn lỗ, phá thành mảnh nhỏ.

Ngoài trăm thước.

Hai người hiện thân lần nữa.

Mạnh Bà nhìn chằm chằm Diệp Lăng Thiên, trong lòng kinh ngạc, tu vi của tiểu tử này chỉ có Tông sư đỉnh phong, nhưng chiến lực của hắn lại sánh ngang Đại Tông sư.

Đoán chừng Đại Tông sư sơ kỳ cũng không phải đối thủ của hắn.

Mà lại nàng cảm giác được, trong cơ thể Diệp Lăng Thiên cất giấu một cỗ lực lượng cực kì đặc thù, một khi bộc phát, khẳng định còn đáng sợ hơn nữa.

Tốt cho tam công tử Thiên môn, chẳng những giỏi tính toán, tu vi còn đáng sợ như vậy, hơn nữa hắn chỉ mới mười tám tuổi.

Thiên phú như thế, đủ để so sánh với vị quốc sư kia.

"Ta sẽ giao Công Thâu Dã cho ngươi, nhưng Tần Kiêm Gia bên kia, ngươi tốt nhất đừng để nàng xảy ra chuyện gì, không thì ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.''

Mạnh Bà không tiếp tục xuất thủ, lấy thực lực bà, không cần sợ Diệp Lăng Thiên, nhưng không cần đánh tiếp, có chút đồ vật, một khi để lộ ra ngoài, đó là thẻ đánh bạc của hai bên.

"Mạnh Bà yên tâm, chỉ cần có ta, không anh tổn thượng được Tần Kiêm Gia." Diệp Lăng Thiên ôm quyền nói.

Tần Kiêm Gia và Tô Khuynh Thành xuất hiện tại Thiên môn, kỳ thật không phải trùng hợp, đều nằm trong dự liệu cảu hắn.

Ngoài dự liệu duy nhất, chỉ có Nguyệt Phù Dao!

Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa biết Nguyệt Phù Dao tiến vào Thiên môn để làm cái gì.

"Hừ!" Mạnh Bà hừ lạnh một tiếng, phi thân rời đi.

… …

Bên trông một khu rừng.

Mạc Khinh Vũ đang vận công chữa thương, khí tức lộn xộn, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Nàng vẫn đánh giá thấp Bệnh Tử Quỷ, đối phương mạnh đến mức không hợp thói thường, vậy mà lấy sức một mình đối chiến nhiều người, không hề rơi xuống hạ phong, càng thêm không hợp thói thường hơn nữa, đối phương chưa từng rút kiếm, thật sự đáng sợ.

Nếu đối phương rút kiếm, hiện tại nàng đã biến thành một bộ thi thể.

"Đại mỹ nhân, ngươi có chút chật vật nha." Một thanh âm trêu chọc vang lên.

Mạc Khinh Vũ mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, đang dựa vào một cây đại thụ, vẻ mặt tươi cười nhìn chằm chằm nàng.

"Diệp Lăng Thiên..."

Mạc Khinh Vũ nhìn chăm chú Diệp Lăng Thiên, trong lòng tràn ngập đề phòng, gia hỏa này tới đây làm gì?

Cảm giác hơi không đúng, trong lúc này hắn đi tới khu nhà cũ mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây.

"Tam công tử không nên tới đây."

Mạc Khinh Vũ chậm rãi đứng dậy, trong mắt lóe lên u quang.

"Chỉ trách hai chúng ta hữu duyên.'' Diệp Lăng Thiên nghiền ngẫm nói.

"Tận lực sáng tạo ra không thể nói là duyên phận, gặp nhau không đúng lúc, sẽ tạo ra rất nhiều hiểu lầm."

Mạc Khinh Vũ để tay ra sau lưng, một thanh hàn nhận yên lặng xuất hiện.

Diệp Lăng Thiên bật cười, nói: "Ngươi u oán như vậy, làm cho ta nghĩ đến một câu thơ."

"Ồ? Nói nghe thử." Mạc Khinh Vũ nói, thanh âm lạnh dần.

Diệp Lăng Thiên nhìn ánh trăng, ra vẻ thất lạc: "Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già. Quân hận ta sinh trễ, ta hận quân sinh sớm."

Sau khi Mạc Khinh Vũ nghe xong, không khỏi im lặng, hắn nói mình già sao?

"Thôi! Luận miệng lưỡi, ta không phải đối thủ của tam công tử, xin từ biệt, sau này không gặp lại."

Mạc Khinh Vũ quay người muốn rời đi, nàng vẫn không xuất thủ.

Bởi vì nàng không nắm chắc sẽ đánh thắng Diệp Lăng Thiên, gia hỏa này quá mức tà dị.

Bạn đang đọc [Dịch] Xuyên Sách Nữ Tần, Ngày Đại Hôn Bị Nữ Chính Giết Chết của Cô Sơn Phóng Ngưu Oa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    55

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!