Cơ Thành quả thật lệnh cho Tiêu Lệ Ngân lặng lẽ chiêu binh mãi mã, rõ ràng có kết hoạch từ lâu.
Cơ Thành từng muốn quân lâm thiên hạ, về sau gặp một nữ tử đặc biệt, thần phục nàng.
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, mỹ nhân không có duyên với gã, vậy gã chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi tiếp, tranh thiên hạ một lần.
Có lẽ đây là ý nghĩa sống của gã.
Về phần Tiêu Lệ Ngân, phụ trách chiêu binh mãi mã thay Cơ Thành, sớm dự trữ chiến lực, về phần có bao nhiêu binh mã, chỉ có Cơ Thành biết rõ.
Công việc béo bở như thế rơi xuống người, Tiêu Lệ Ngân tất nhiên sẽ động tâm.
Kỳ thật Mạc Thanh Dương có hai phần sổ sách, một phần sổ sách của riêng Tiêu Lệ Ngân, một phần sổ sách khác thì là chuẩn bị cho Cơ Thành, sổ trắng không có vấn đề gì.
Tiêu Lệ Ngân lo lắng Sở Cửu Ca lấy được sổ đen, nếu đối phương đưa nó cho Sở Cửu Ca, hết thảy cố gắng của y sẽ uổng phí.
Để Mạc Khinh Vũ đi về phía nam, bởi vì cướp sổ đen kia về.
Nhưng khi đọc thư của Diệp Lăng Thiên, Tiêu Lệ Ngân mới biết, mình và Sở Cửu Ca đều bị gài bẫy.
Sở Cửu Ca nhận được sổ trắng, không có vấn đề gì, còn sổ đen thì nằm trong tay Diệp Lăng Thiên.
Hắn dùng sổ đen để uy hiếp Tiêu Lệ Ngân, cho nên sẽ không đưa cho Sở Cửu Ca, chỉ có cầm chắc Tiêu Lệ Ngân, mới có lợi cho hắn bố cục tiếp.
Bất quá Tiêu Lệ Ngân hiểu rõ Sở Cửu Ca, dù Sở Cửu Ca nhận được sổ sách, cũng sẽ không lỗ mãng lên bắc như thế, hơn nữa còn một mình lên bắc, nhất định có chuyện mà y không biết.
"Lần này Sở Cửu Ca làm việc, xác thực liều lĩnh lỗ mãng, bởi vì cảm thấy có lỗi với ngươi, nên chủ động từ bỏ binh quyền ở phía nam, dự định làm một Hầu gia nhàn hạ tại Thiên Đô thành." Cơ Thành ý vị thâm trường nói.
"..."
Tiêu Lệ Ngân nghe vậy, trong lòng khẽ nhúc nhích, nhưng bên ngoài không biểu lộ ra cái gì, Sở Cửu Ca chủ động từ bỏ binh quyền? Chuyện như vậy sẽ không xảy ra mới đúng.
Sở Cửu Ca tọa trấn phía nam mấy chục năm, căn cơ ở đó, cứ từ bỏ thế sao?
Cơ Thành nói: "Cửu Ca đã thấy mệt! Đã từ bỏ binh quyền phía nam, vậy phải có người nhận việc này mới được, ngươi hãy đề cử cho ta một người tài ba."
Tiêu Lệ Ngân trầm ngâm nói: "Đây không phải chuyện nhỏ, thần không tiện mở miệng."
"Không sao! Ngươi cứ việc đề cử, dùng hay không do ta quyết định." Cơ Thành cười nhạt nói.
Tiêu Lệ Ngân suy tư, nói: "Để Cố Kim Triều đi!"
"Cố Kim Triều..." Cơ Thành lộ vẻ trầm tư.
Tiêu Lệ Ngân nói: "Cố Kim Triều là bộ hạ cũ của Đại Chu, mà lại từng có một ít mâu thuẫn với Sở Cửu Ca, để người này xuôi nam, sẽ giải quyết được không ít phiền toái."
Cơ Thành gật đầu nói: "Đúng là lựa chọn tốt, những năm qua Sở Cửu Ca cố gắng rất nhiều tại phía nam, người bình thường đến đó, chỉ sợ ngồi không vững."
Đó cũng là suy nghĩ của gã, Sở Cửu Ca ở Thiên Đô, nhưng căn cơ tại Giang Nam, mà lại thế lực này rất to lớn, nếu có người đi bào mòn nội tình của Sở Cửu Ca, vậy thì Sở Cửu Ca không còn uy hiếp nữa.
Cố Kim Triều là thuộc hạ cũ của Đại Chu, có không ít nội tình, nếu không phải vì Phượng Hoặc Quân, Cơ Thành đã diệt trừ người này.
Bây giờ cho Cố Kim Triều tiến về phương nam, để người này và thế lực của Sở Cửu Ca lưỡng bại câu thương, sau đó Cơ Thành sẽ phái thân tín của mình đến tọa trấn Giang Nam, ngư ông đắc lợi, triệt để khống chế phía nam.
Gã dự định quân lâm thiên hạ, nhất định phải năm giữ tất cả binh lực trong tay.
"..."
Tiêu Lệ Ngân không nói một lời, nói nhiều tất nói hớ.
"Được rồi! Việc này quyết định như vậy, ngươi lui xuống đi." Cơ Thành phất tay.
"Thần cáo lui!" Tiêu Lệ Ngân thi lễ một cái, quay người rời đi.
Khi Tiêu Lệ Ngân đi đến cửa, Cơ Thành nói một câu: "Ngươi biết vì sao Sở Cửu Ca xuất hiện tại Thiên Đô không?"
Tiêu Lệ Ngân dừng chân, trả lời: "Thần không biết!"
Tiêu Lệ Ngân thật không ngờ Sở Cửu Ca sẽ đến Thiên Đô, chỉ vì một phần sổ sách, không đến mức để cho Sở Cửu Ca đích thân đến Thiên Đô.
Cơ Thành nhẹ giọng nói: "Là ta gọi tới! Vì có người đưa cho ta một vật tương tự, Sở Cửu Ca không thể không đến."
Trong mắt Tiêu Lệ Ngân lóe lên u quang, không tiếp tục dừng lại, nhanh chóng rời đi.
Mình có tay cầm, Sở Cửu Ca cũng không sạch sẽ.
Rất hiển nhiên, tay cầm của Sở Cửu Ca bị người ta giao cho Cơ Thành, cho nên Sở Cửu Ca không thể không đến Thiên Đô, còn chủ động từ bỏ binh quyền!
"Diệp Lăng Thiên..." Tâm tình Tiêu Lệ Ngân ngưng trọng.
Việc này trăm phần trăm liên quan đến Diệp Lăng Thiên, bởi vì hắn yêu cầu mình, đề cử Cố Kim Triều xuôi nam!
Mình và Sở Cửu Ca đều là quân cờ của Diệp Lăng Thiên, hiện tại Sở Cửu Ca không còn giá trị, còn mình thì còn giá trị, cho nên Cơ Thành không nhận được tay cầm của mình.
Cơ Thành nói lời vừa rồi, rõ ràng đang gõ mình.
"Cố Kim Triều, bộ hạ cũ... Diệp Lăng Thiên... Diệp Lăng..."
Tiêu Lệ Ngân ngưng mắt lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi, hi vọng mình nghĩ nhiều.
Tiêu Lệ Ngân vốn cho rằng ván cờ này đã đánh xong, hiện tại xem ra, người cầm cờ chỉ mới bắt đầu, bố cục triều đình từ xa, thủ đoạn như thế, làm cho người ta run sợ.
Nghĩ tới đây, Tiêu Lệ Ngân chợt rùng mình, cảm nhận được vô số đôi mắt đang ngó chừng Thiên Đô, quan sát nhất cử nhất động của mình.
... …
Ba ngày sau.
Bên ngoài Cô Tô thành, cách ba mươi dặm.
Trong một khu rừng rậm rạp.
"Bái kiến Lâu chủ!"
Yến Bắc dẫn một đám người xuất hiện.
Diệp Lăng Thiên nói: "Mấy ngày nay sống thoải mái không?"
Yến Bắc cười thầm: "Cả ngày dẫn theo các huynh đệ nhậu nhẹt, thời gian không dài, nhưng rất khoái hoạt."
Diệp Lăng Thiên cười nói: "Đi theo ta làm nhiệm vụ."
"Vâng!"
Đám người Yến Bắc nghe vậy, lập tức vô cùng hưng phấn, đi theo lâu chủ làm nhiệm vụ, làm cho bọn họ sôi máu.
"Các ngươi âm thầm làm việc."
Diệp Lăng Thiên chắp hai tay sau lưng, nhanh chóng rời đi.
Cũng không lâu lắm.
Diệp Lăng Thiên xuất hiện trước lữ điếm tại vùng ngoại ô, nơi đây là cứ điểm của Vãng Sinh doanh, hôm nay Xích Hỏa Diêm Quân sẽ mang Công Thâu Dã tới đây.
Trong lữ điếm.
"Bẩm báo Xích Hỏa Diêm Quân, có người tới."
Một sát thủ Vãng Sinh doanh vội vàng chạy tới báo cáo.
"Giết!" Xích Hỏa Diêm Quân hờ hững nói.
"Người tới là Diệp Lăng Thiên!" Tên sát thủ thấp giọng nói.
"Hửm? Có ý tứ, hắn dám tới đây, để ta xem hắn có ba đầu sáu tay hay không."
Xích Hỏa Diêm Quân lạnh lùng nói.
Gã cũng muốn gặp Diệp Lăng Thiên, nhìn xem người tính kế Vãng Sinh doanh, đến cùng có gì bất phàm.