"Quân sư, bên cạnh chủ công chỉ có ba bốn ngàn người. Cùng đại quân Bắc Du đi chung, e là sẽ gặp nguy hiểm." Đứng trên Lão Quan, Trần Trung do dự hồi lâu mới thở dài nói.
Đông Phương Kính nhìn về phương xa, sắc mặt trầm lặng như nước.
"Giống như ngươi, ta cũng từng khuyên can. Nhưng chủ công nói, bước này ngài ấy nhất định phải đi. Không chỉ vì Bắc Du Vương mà còn vì cả thiên hạ quy tâm. Nếu co đầu rụt cổ, thiên hạ chỉ nghĩ là Tây Thục chúng ta đuổi Bắc Du đến vùng đất giá lạnh, nghèo nàn. Chủ công của chúng ta đã sớm suy nghĩ, hữu nghị và thiên hạ, ngài đều đã cân nhắc."
"Trần tướng quân, ta biết ý của ngươi là sợ Bắc Du Vương sẽ gây sự, uy hiếp chủ công quy hàng, từ đó khiến giang sơn đổi chủ. Nhưng ta thấy, Bắc Du Vương là người thông minh, chắc chắn không muốn kéo Trung Nguyên vào vòng chiến hỏa lần nữa. Chủ công làm vậy là đi một bước đại nghĩa, cũng là một bậc thang cho Bắc Du bước xuống."