Chương 39: Nam chính Tiêu Thần trốn viện rồi!
Buổi tối chín giờ, nam chính Tiêu Thần mở mắt.
Hắn ta đâm hai cây ngân châm trên tay mình vào xương sườn của mình.
“Hiện giờ xương sườn chưa lành hẳn, song nhờ Quỷ Cốc thần châm của mình, nó đã bình phục khá nhiều và không còn đau nữa, cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại!”
“Lúc này không đi thì còn đợi khi nào nữa?”
Nói đoạn, hắn ta bèn vén chăn, mặc áo khoác, đi giày, lẩn tránh các bác sĩ và y tá rồi ra khỏi bệnh viện.
Mười phút sau, có y tá đến kiểm tra phòng, phát hiện không thấy Tiêu Thần đâu.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đang ăn tối với Tống Vũ Tinh ở một nhà hàng xa hoa sang trọng.
Mấy hôm nay mặc dù bị kẻ thứ ba Liễu Như Mi ngáng đường nhưng quan hệ của Lâm Bắc Phàm và Tống Vũ Tinh vẫn rất nồng nàn, bọn họ thường xuyên hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.
Ngoài ra còn nắm tay các thứ nữa, đều không thành vấn đề.
Tiến hơn một bước nữa thì là ôm nhau, hôn nhau.
Có điều Lâm Bắc Phàm không hề vội vàng, hắn cực kì hưởng thụ cảm giác yêu đương này.
Sớm muộn gì bà xã cũng là của hắn mà.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhận được một cuộc điện thoại.
“Xin lỗi nhé, ta nghe điện thoại đã!”
“Cứ nghe đi!”
Hắn tới nhà vệ sinh ở gần đó để nghe điện thoại.
“Ta là Lâm Bắc Phàm, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì không?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghe có vẻ gấp gáp: “Chào Lâm tiên sinh, ta là y tá của bệnh viện xx! Ban nãy lúc đi kiểm tra phòng bệnh ta có phát hiện không thấy Tiêu Thần tiên sinh đâu nữa, thế nên ta gọi điện thoại báo cho ngươi!”
“Không thấy Tiêu Thần đâu ư? Hắn ta đi đâu rồi?” Lâm Bắc Phàm kinh ngạc.
“Chúng ta cũng không biết nữa! Chúng ta nghi ngờ hắn ta âm thầm rời đi, bởi vì quần áo giày dép của hắn ta đều không thấy đâu! Thế nhưng hiện giờ hắn ta đang bị thương nặng, hoàn toàn không thể đi lại được, thế nên ta mới thấy kì lạ. Giờ chúng ta đang kiểm tra camera! Nếu như có thông tin gì thì làm phiền ngươi thông báo cho chúng ta một tiếng!”
“Được, ta biết rồi!”
Cứ thế, hai bên cúp điện thoại.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn nam chính Tiêu Thần của chúng ta đã chạy trốn.
Hắn ta không muốn ở bệnh viện, không muốn bị Lâm Bắc Phàm kiểm soát nữa.
Còn về thương thế của hắn ta…
Tiêu Thần là một thần y, hắn ta có thể tự chữa trị cho mình, chuyện này quá đơn giản còn gì?
“Lại tới lúc phải cầu nguyện rồi!” Lâm Bắc Phàm thầm nhủ: “Ta ước, để ta…”
Lúc này, hắn trông thấy Tống Vũ Tinh ở phía không xa, phát hiện nàng gầy đi rất nhiều, thế là lại nói thầm.
“Ta ước, có một người đẹp năm mươi bảy cân đè bẹp mình!”
[Tinh! Cầu nguyện thành công!]
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Tiêu Thần, ngươi cứ ngoan ngoãn ở bệnh viện đi, đừng có ra ngoài gây phiền phức cho ta!”
Sau đó hắn bước thật nhanh về phía Tống Vũ Tinh.
Thế nhưng lúc này, một cô gái xinh đẹp, cao ráo bước ra từ nhà vệ sinh.
Đối phương cúi đầu, bước chân vội vã, kết quả đạp trúng vũng nước, cơ thể không đứng vững và đụng phải Lâm Bắc Phàm.
“Ôi chao! Cẩn thận!”
Cảm nhận được tiếng động phía sau, Lâm Bắc Phàm bèn quay đầu lại nhìn.
Kết quả, đối phương đã bổ nhào về phía hắn.
Thế là hai người cùng nhau ngã xuống, rồi lại ai da một tiếng.
Lâm Bắc Phàm cảm nhận được một mùi hương như ngọc, hắn mở mắt nhìn: “Là ngươi!”
Cô gái trước mắt chính là đóa hoa thứ hai của thành phố Ma Hải, đồng thời cũng là nữ chính số hai, tổng giám đốc tập đoàn Lệ Thành Sở Nhã Tuyết. Vẻ ngoài và trí thông minh của nàng không kém gì Tống Vũ Tinh cả.
Thế nhưng so với một Tống Vũ Tinh ấm áp dịu dàng thì có vẻ Sở Nhã Tuyết hơi kiêu ngạo, điêu ngoa và phóng khoáng.
Bởi lẽ thế lực và bối cảnh phía sau nàng hoàn toàn không hề thua kém hắn, nàng có tư cách để kiêu ngạo.
Trong nguyên tác, nàng và chiến thần Diệp Tinh Thần chính là một đôi.
Thế nhưng kể từ khi Lâm Bắc Phàm xuất hiện, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Lúc này, đối phương cũng nhận ra Lâm Bắc Phàm, nàng kinh ngạc: “Lâm Bắc Phàm, sao lại là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?”
Mọi người đều là những người máu mặt trong thành phố Ma Hải nên cũng coi như quen biết.
“Câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng!” Lâm Bắc Phàm cạn lời: “Ngươi đứng dậy đi được không?”
Sở Nhã Tuyết thoắt cái đỏ mặt, đó giờ nàng chưa từng thân mật với một người đàn ông nào như vậy cả!
Mà cái tên này còn là Lâm Bắc Phàm, thiếu gia đa tình ở thành phố Ma Hải, nàng thấy mình lỗ to rồi!
Thế nhưng trông thấy vẻ đẹp trai tuyệt thế của Lâm Bắc Phàm, nàng lại thấy mình chẳng lỗ tí nào!
Sở Nhã Tuyết lắc đầu, dẹp đi hết mấy ý nghĩ lung tung rồi vội vàng đứng dậy. Gò má nàng ửng hồng, nàng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, nghiến răng nói với vẻ uy hiếp: “Không ai được nói chuyện này ra ngoài hết! Bằng không ta mà biết được thì sẽ cho ngươi đẹp mặt!”
“Yên tâm, chuyện thiệt thòi cho ta thì sao ta lại rêu rao ra bên ngoài cho được!” Lâm Bắc Phàm bảo đảm.
“Ngươi! Hừ!” Sở Nhã Tuyết tức đến mức thở phì phò, nàng bèn rời đi.
Thế nhưng mới đi được hai bước, nàng lại quay đầu: “Khoan đã!”
Lâm Bắc Phàm: “Còn có chuyện gì sao?”
“Nghe đâu ngươi đã vào công ty đầu tư Lâm thị, làm ăn cũng phát đạt phết?”
“Cũng không thể nói là quá phát đạt được, tàm tạm mà thôi!”
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói, so với sự nghiệp ở kiếp trước thì quy mô công ty hiện giờ cũng chỉ mới ở mức bắt đầu mà thôi.
“Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi, liên quan đến công việc. Ngày mai ta tới công ty của ngươi, chúng ta không gặp không về!”
Nói đoạn, nàng bèn quay đầu rời đi, không để lại thêm một câu nào nữa.
Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi, lắc đầu: “Vẫn thế, chẳng khác tí gì!”