Ngày hôm sau, nữ chính số hai Sở Nhã Tuyết dẫn theo một đoàn người tới công ty đầu tư Lâm thị.
Lâm Bắc Phàm thân là người đứng đầu ở công ty nên hắn đón tiếp rất nhiệt tình: “Ha ha! Chào mừng Sở tổng đã tới! Ngươi tới đúng là vinh hạnh cho công ty ta quá!”
“Ngươi quá khen rồi, ta mạo muội tới mong ngươi thông cảm!” Sở Nhã Tuyết mỉm cười, trông nàng phóng khoáng vô cùng, cực kì động lòng người.
Trên thực tế, có thể làm tổng giám đốc có mấy ai là người bình thường?
Trên thương trường, mọi người đều che giấu bản tính của mình, gặp ai cũng tỏ vẻ khách sáo, đây là điều cơ bản!
“Sở tổng, để ta giới thiệu cho ngươi…”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm giới thiệu từng người trong công ty cho đối phương.
Từ giám đốc đến phó giám đốc, tới trưởng phòng.
Sở Nhã Tuyết liếc Lâm Bắc Phàm một cái: “Xem ra, ngươi quả nhiên làm ăn rất được!”
Trên thương trường cũng có quy tắc, binh đấu binh, tướng đấu tướng, cấp bậc bắt buộc phải tương thích.
Bằng không sẽ loạn hết, sẽ khiến người ta coi thường.
Trong trường hợp này, Lâm Bắc Phàm trực tiếp tới tiếp đón Sở Nhã Tuyết, chứng tỏ hắn là người đứng đầu công ty, là người nắm giữ quyền lực.
“Cũng thường thôi, tàm tạm mà!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Hiện giờ mặc dù trên danh nghĩa hắn mới chỉ là một phó tổng giám đốc, song với thành tích trong công việc và bối cảnh của mình, hắn đã trở thành người đứng đầu công ty đầu tư Lâm thị rồi.
“Bên ngoài gió lớn, mời Sở tổng vào trong!”
Mọi người bèn bước vào phòng hội nghị.
Thời gian một chung trà trôi qua, Sở Nhã Tuyết nói: “Lần này ta tới là muốn mượn chút tiền!”
Nếu không phải không còn sự lựa chọn nào khác thì nàng sẽ không tới tìm cái tên thiếu gia đa tình Lâm Bắc Phàm này đâu.
Hiện giờ kinh tế toàn cầu đang đi xuống, mọi người đều túng thiếu, ngân hàng cũng siết chặt nên việc vay mượn gặp rất nhiều khó khăn.
Trong các ngành thì ngành bất động sản được xem là ngành đi đầu.
Tập đoàn Lệ Thành của bọn họ cũng phát triển về ngành bất động sản, chủ yếu khai thác theo hướng tổng hợp.
Thế nhưng hiện giờ do ảnh hưởng từ kinh tế nên bọn họ không thể mượn tiền ngân hàng, vấn đề vốn xuất hiện lỗ hổng lớn.
Mấy hôm nay Sở Nhã Tuyết vẫn luôn đau đầu vì chuyện này.
Hôm qua nàng đụng phải Lâm Bắc Phàm, nghĩ tới đối phương đang làm đầu tư, chắc cũng có tiền nên mới tới.
“Hóa ra là như vậy!” Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn đã đoán được từ lâu.
Trong nguyên tác, Sở Nhã Tuyết gặp phải vấn đề này, song đây đã là chuyện của mấy tháng sau. Kinh tế tiếp tục đi xuống, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức phải bán cả đất, tài sản cũng thiệt hại rất nhiều.
Cuối cùng, nhờ có nam chính Diệp Tinh Thần âm thầm giúp đỡ, Sở Nhã Tuyết mới vượt qua khó khăn được.
Diệp Tinh Thần vừa làm vệ sĩ đi theo bảo vệ đối phương, vừa lợi dụng tiền tài và thế lực của mình để giúp đối phương vượt qua khó khăn.
Sau đó hắn ta giả bộ làm nhân vật phản diện, đúng là một tình tiết cũ rích.
Có điều Diệp Tinh Thần còn chưa kịp làm điều này đã bị Lâm Bắc Phàm ngăn chặn.
Lúc ấy, Lâm Bắc Phàm cũng có khá nhiều tiền rồi.
Hắn chẳng hề do dự mà bỏ ra mấy tỉ, không những giúp đối phương thoát khỏi khó khăn mà còn thu phục được trái tim của đối phương.
“Ngươi muốn vay bao nhiêu?” Lâm Bắc Phàm hỏi.
Sở Nhã Tuyết vội nói: “Ta chỉ cần một tỉ thôi, chỉ cần một tỉ là chuỗi vốn của chúng ta có thể sống lại! Còn về lãi suất thì chúng ta có thể tăng lãi một phân so với lãi suất hiện tại của ngân hàng!”
Lâm Bắc Phàm gõ bàn, hắn đang suy nghĩ.
Sở Nhã Tuyết len lén đánh giá hắn, nàng phát hiện đối phương đang nhăn mày, trong lòng nàng không khỏi trùng xuống.
“Theo ta thấy thì một tỉ không giải quyết được gì đâu!”
“Ngươi nói vậy là sao?”
Lâm Bắc Phàm phân tích một cách nghiêm túc: “Hiện giờ kinh tế toàn cầu đang thoái hóa, mọi người đều không có tiền, bất cứ một nghành nghề nào cũng gặp vô vàn khó khăn, mà mấy nghề kiểu phụ thuộc vào tiền vốn như bất động sản lại càng gặp nhiều khó khăn hơn! Một tỉ đối với ngươi mà nói thì có tác dụng gì chứ? Cũng chỉ là lấy cái nọ chắp vá cho cái kia mà thôi!”
Sở Nhã Tuyết cười khổ: “Thế cũng còn đỡ hơn là phá sản!”
Sao nàng lại không hiểu điều này chứ?
Chẳng qua nàng không còn cách nào khác mà thôi!
Hiện giờ mọi người đều đang phải thắt lưng buộc bụng, cố gắng xem ai là người trụ được lâu hơn!
Nếu vượt qua thì còn có hi vọng, còn nếu không vượt qua thì coi như xong đời!
Lâm Bắc Phàm bỗng hỏi: “Có phải tập đoàn Lệ Thành các ngươi còn một mảnh đất ở Giang Nam đúng không?”
Sở Nhã Tuyết nghi hoặc: “Đúng vậy, sao thế?”
“Ta rất hứng thú với mảnh đất đó!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ngươi bán cho ta đi, thế nào?”
“Ngươi… ngươi muốn mua mảnh đất đó?” Sở Nhã Tuyết ngớ người.
Lâm Bắc Phàm xòe tay ra: “Không được à?”
Sở Nhã Tuyết lắc đầu: “Nói thật thì ngươi không mua được đâu!”
Lâm Bắc Phàm: “Tại sao ta lại không mua được?”
“Bởi vì ngươi không đủ tiền đó! Ngày xưa ta đã phải bỏ ra hơn sáu tỉ mới mua được mảnh đất ấy! Dù hiện giờ nó không còn tác dụng mấy, bán rẻ cho ngươi thì ít nhất cũng phải năm tỉ, ngươi có nhiều tiền như vậy à?”