“Cảm ơn Sở tổng đã an ủi, trong lòng ta đã dễ chịu hơn nhiều rồi!” Lâm Bắc Phàm chân thành nói.
"Đúng vậy, nghĩ thông suốt được chuyện này là tốt rồi! Những chuyện không như ý trên đời chiếm đến tám, chín phần, cả đời ai mà chưa từng gặp qua mấy tên cặn bã?" Sở Nhã Tuyết cười híp mắt nói, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu to lớn.
"Sở tổng, có thể nhờ ngươi một chuyện không?" Lâm Bắc Phàm nói.
"Chuyện gì, ngươi nói đi! Chỉ cần không phải chuyện quá khó xử thì ta sẽ đều đồng ý với ngươi!"
Lâm Bắc Phàm có chút khó mở miệng nói: "Là như vậy, có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra hay không?"
"Ý ngươi là sao?" Sở Nhã Tuyết ngẩn ra.
"Coi như hắn ta chưa từng tới tìm ngươi, chưa từng nói cho ngươi biết tình hình của mảnh đất kia, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra, có được không?" Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ chờ mong.
"Ý ngươi là sao? Ý của ngươi là muốn tha thứ cho hắn ta, không so đo tất cả những gì mà hắn ta đã phạm phải, giữ lại mối quan hệ ban đầu?"
Lâm Bắc Phàm: "Đúng, hy vọng Sở tổng hiểu cho!"
Tâm trạng của Sở Nhã Tuyết hơi nổi nóng: "Sao ngươi vẫn giữ một tên lòng lang dạ sói, ăn cây táo rào cây sung như vậy bên người chứ?"
Lâm Bắc Phàm thở dài đầy bi thương: "Dù sao hắn ta cũng là bạn thân của ta mà!"
Sở Nhã Tuyết dường như hiểu được sự bất đắc dĩ của Lâm Bắc Phàm.
Hắn thật sự coi Diệp Tinh Thần là một người anh em tốt, hết lòng hết dạ với hắn ta.
Cho nên biết rõ đối phương đã phản bội hắn, vẫn không muốn vạch trần đối phương, cố gắng duy trì tầng quan hệ yếu ớt này, không muốn chọc thủng sự thật này.
Không nghĩ tới tên công tử nhà giàu này lại là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy!
Sở Nhã Tuyết đã phải thay đổi cách nhìn về Lâm Bắc Phàm!
Người đàn ông trọng tình trọng nghĩa là một điểm cộng trong mắt người nữ nhân!
So ra thì người bạc bẽo thiếu tình người, lòng lang dạ sói như Diệp Tinh Thần là đáng bị người ta phỉ nhổ nhất!
Sở Nhã Tuyết mất kiên nhẫn phất tay: "Quên đi quên đi, chuyện này cũng không liên quan gì đến ta! Bây giờ ngươi đã yêu cầu như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi! Nhưng ta khuyên ngươi một câu, hắn ta thật sự không đáng tin cậy đâu! Hắn ta có thể phản bội ngươi một lần, cũng có thể phản bội ngươi hai lần, ba lần thậm chí là vô số lần, căn bản là hắn ta không hề coi ngươi là anh em!"
"Cảm ơn Sở tổng đã thành toàn cho ta! Mặc kệ hắn ta có coi ta là anh em hay không, nhưng hắn ta vẫn sẽ luôn là người anh em của ta!"
"Sở tổng, ngươi gọi điện thoại tới là muốn thương nghị lại giá của mảnh đất kia đúng không? Bây giờ tâm trạng ta không tốt, hai ngày nữa chúng ta lại bàn bạc có được không?"
"Được, không thành vấn đề! Đúng rồi, có một chuyện ta quên hỏi, Diệp Tinh Thần thật sự là thiên tài đầu tư sao? Ta thấy trình độ của hắn ta rất khác với những gì mà các ngươi đồn đại!"
Sở Nhã Tuyết nói bóng nói gió, xác nhận suy đoán trong lòng.
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Đều là chuyện đã qua rồi, đừng hỏi nữa!"
Câu nói này bị Sở Nhã Tuyết coi là ngầm thừa nhận rồi.
Sau khi cúp điện thoại, nàng viết ba chữ "Diệp Tinh Thần" trên giấy, sau đó vẽ dấu gạch chéo thật to.
Bên kia, Lâm Bắc Phàm cúp điện thoại, tâm trạng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Hắn đã sớm biết Diệp Tinh Thần nhất định sẽ không nhịn được mà đi tìm Sở Nhã Tuyết.
Bởi vì một khi kế hoạch hợp tác này thành công thì nữ chính của hắn ta sẽ đi xa, đồng thời còn có thể mở đầu màn diệt vong của hắn ta.
Cho nên tất nhiên hắn phải dùng mọi cách để phá hoại, cho dù là phải tiết lộ giá trị thật của mảnh đất kia ra.
Mặc dù điều này sẽ khiến cho hắn mất một số tiền.
Nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.
Chẳng qua là để cho vợ chiềm hời một chút, tương đương với việc chuyển từ túi trái sang túi phải mà thôi!
Mua đi bán lại thế nào cũng là của nhà mình!
Nhưng Diệp Tinh Thần đã tổn thất rất lớn.
"Nhã Tuyết chính là một người nữ nhân vô cùng kiêu ngạo, nàng ghét nhất chính là phản bội, không cho phép trong mắt chứa một hạt cát! Ngươi tự đưa đến cửa như vậy, quả thực là đã viết ba chữ đồ phản bội lên mặt rồi! Chỉ sợ ngươi đã bị Nhã Tuyết vẽ một dấu gạch chéo thật lớn, chán ghét đến cực điểm!" Lâm Bắc Phàm nhẹ giọng cười.
Lúc này, đột nhiên hắn muốn nhìn dáng vẻ hiện tại của Diệp Tinh Thần.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi văn phòng, phát hiện tất cả mọi người vây quanh bên ngoài phòng giao dịch thì thầm.
"Mọi người làm sao vậy?" Lâm Bắc Phàm tò mò đi qua.
Một người trong đó nói: "Lâm tổng, không biết Diệp tiên sinh bị làm sao, lúc mới trở về đã liều mạng mua bán vàng, dầu thô… đến bây giờ đã kiếm được hơn bốn tỷ rồi!"
Lâm Bắc Phàm nghe xong cảm thấy rất vui mừng: "Kiếm được hơn bốn tỷ, hôm nay Diệp lão đệ rất chăm chỉ, sau khi nghỉ phép trở lại quả nhiên là khác hoàn toàn! Đó không phải là một điều tốt hay sao? Sao trông sắc mặt của mọi người... lại kỳ quái như vậy?"
"Kiếm được tiền, đương nhiên chúng ta vui rồi! Nhưng trông Diệp tiên sinh có vẻ không vui, cảm xúc càng ngày càng kích động, đến cuối cùng hình như đã sụp đổ rồi, đuổi chúng ta ra ngoài, một mình ở trong phòng giao dịch! Tất cả chúng ta đều vô cùng lo lắng cho Diệp tiên sinh!"
“Thì ra là như vậy, ta đi xem hắn ta một chút!” Lâm Bắc Phàm thở dài, sau đó đi vào phòng giao dịch.