Chương 62: Diệp Tinh Thần không xứng là đối thủ của ta nữa!
Trông dáng vẻ bận bịu của Lâm Bắc Phàm, khoảnh khắc ấy Diệp Tinh Thần thực sự thấy hơi cảm động!
Lâm Bắc Phàm là ông chủ mà lúc nào cũng lo lắng, quan tâm đến cấp dưới, lúc nên cho quyền lợi thì cho quyền lợi, lúc nên cho tiền thì cho tiền, đã thế hắn còn chẳng than câu nào.
Còn về phương diện bạn bè, hắn có thể nói chuyện trên trời dưới đất với hắn ta, có thể lập tức xuất hiện mỗi khi hắn ta gặp nguy hiểm.
Dù là ông chủ hay là bạn, Lâm Bắc Phàm đều làm tròn trách nhiệm!
Hắn gần như là hoàn hảo không một khiếm khuyết!
Ít nhất thì Diệp Tinh Thần tự nhận hắn ta không thể làm được những gì mà Lâm Bắc Phàm làm!
Đã thế Lâm Bắc Phàm còn cứu hắn ta!
“Nếu như chúng ta không phải kẻ thù của nhau thì tốt biết bao!”
Diệp Tinh Thần giật mình, hắn ta lắc đầu thật mạnh: “Ta không thể như vậy được, không thể vì một chút ân tình nhỏ nhoi mà quên đi thù hận! Lâm Bắc Phàm đã cướp mất người nữ nhân của ta, hủy hoại công ty tự do của ta, phá hủy sự nghiệp của ta, khiến ta táng gia bại sản và bị đuổi khỏi Viêm quốc! Ta bắt buộc phải trả mối thù này, bằng không thì phí mất lần trọng sinh này rồi còn gì?”
“Cùng lắm… cùng lắm thì sau này hắn ta sẽ tha cho Lâm Bắc Phàm một mạng!”
Mối thù với Lâm Bắc Phàm phải trả, mối thù với đám người áo đen kia cũng phải trả!
Diệp Tinh Thần đăm chiêu suy nghĩ, hắn ta chỉnh đốn lại hết những suy nghĩ trong lòng, cái đám người mặc áo đen kia rốt cuộc là ai.
Đầu tiên, có rất ít người sở hữu thực lực như vậy.
Thứ hai, xem cách ăn mặc của bọn họ thì bọn họ đều đến từ một tổ chức nào đó, tổ chức kiểu như vậy cũng không nhiều.
Thứ ba, bọn chúng ra tay với hắn ta, hơn nữa còn ra tay rất tàn độc, chứng tỏ bọn họ cũng có thù với hắn ta.
Thứ tư, bọn họ đều là người Viêm quốc, hoặc là huyết mạch của Viêm quốc.
Thứ năm, bọn họ có vẻ rất quen đường.
…
Cuối cùng, sau một hồi suy xét, Diệp Tinh Thần đã xác định được mục tiêu.
“Triệu gia! Long vương Triệu Thiên!”
Hắn ta không biết tại sao Triệu Thiên lại muốn ra tay với hắn ta.
Cả hai kiếp Diệp Tinh Thần và Triệu Thiên đều không có thù hằn gì. Thế nhưng nếu Triệu Thiên đã muốn ra tay với hắn ta thì hắn ta phải chấp nhận một cái giá tương ứng!
Ánh mắt Diệp Tinh Thần trở nên lạnh lùng: “Các ngươi cứ đợi đấy cho ta! Đợi sau khi vết thương của ta lành, ta sẽ khiến các ngươi… phải chịu nỗi đau gấp trăm gấp ngàn lần! Chiến thần Diệp Tinh Thần ta đây nói được làm được!”
Ở một diễn biến khác, bát đại kim cương vừa mới trở về báo cáo.
Long vương Triệu Thiên nghe xong thì kinh ngạc vô cùng: “Ngươi nói gì cơ? Các ngươi đánh chiến thần Diệp Tinh Thần trọng thương ư? Hắn ta là chiến thần đấy, thực lực mạnh vô cùng, sao các ngươi khiến hắn ta trọng thương được?”
“Đúng vậy đó long vương, ti chức đâu dám lừa dối! Diệp Tinh Thần chỉ chống đỡ được hai phút, thực lực của hắn ta cũng chỉ có vậy mà thôi, đúng là chẳng xứng với cái danh chiến thần gì cả!” Một người áo đen nói.
“Long vương, theo những thông tin ta được biết thì Diệp Tinh Thần đã được Lâm Bắc Phàm cứu và đưa vào bệnh viện rồi! Hiện giờ hắn ta vẫn đang nằm trong phòng ICU, đúng là bị thương rất nặng!”
Triệu Thiên nhắm mắt lại, hắn ta đang suy nghĩ về tin tức mới này.
“Nếu như lời các ngươi nói là thật thì chứng tỏ rằng thực lực của chiến thần Diệp Tinh Thần đã giảm sút rồi!”
Triệu Thiên mở mắt ra, hắn ta nhếch miệng, cười một cách miệt thị: “Ha! Cả ngày trầm mê trong tiền bạc, sống mơ mơ màng màng, người như vậy chắc chắc không thể đi được xa! Diệp Tinh Thần, ngươi đã không còn xứng làm đối thủ của ta nữa rồi!”
“Long vương nói đúng!” Đám người áo đen đồng thanh nói.
“Nếu hắn ta đã yếu kém đến vậy thì tạm thời không cần để tâm đến hắn ta nữa! Mau chú ý đến Lâm Bắc Phàm cho ta, giám sát nhất cử nhất động của hắn, tuyệt đối không được để xảy ra sơ xuất!”
“Vâng thưa long vương!”
…
Lúc này, hai nam chính đều đang nằm viện nên Lâm Bắc Phàm thấy yên tĩnh hơn rất nhiều.
Tiếp đó hắn tận dụng luôn khoảng thời gian này để bàn bạc lại giá trị mảnh đất kia với Sở Nhã Tuyết.
Cuối cùng, sau một hồi mặc cả, giá của mảnh đất đã tăng thêm năm trăm triệu, nâng tổng giá trị lên bảy tỉ, ghi vào phần vốn chủ sở hữu.
Sở dĩ phải làm vậy là vì Sở Nhã Tuyết muốn Lâm Bắc Phàm rót vốn giúp tập đoàn của nàng vượt qua thời kì khó khăn.
Theo hợp đồng thì trong vòng ba năm, nàng có thể vay tuần hoàn thế chấp dưới bảy tỉ từ chỗ Lâm Bắc Phàm với mức lãi suất thấp.
Điều này có nghĩa là nàng có thể vay rất nhiều lần, song tổng số vốn vay không được vượt quá bảy tỉ.
Nếu như Sở Nhã Tuyết không trả được nợ thì mảnh đất này hoàn toàn thuộc về Lâm Bắc Phàm.
Bàn bạc xong, Sở Nhã Tuyết thở phì phò, nàng trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm: “Hợp tác với ngươi đúng là lỗ lớn! Phí biết bao nước bọt mới nâng được năm trăm triệu!”
Lâm Bắc Phàm cũng trừng mắt nhìn nàng: “Ta mới là người chịu lỗ ấy chứ! Ta cam kết sẽ cho ngươi vay bảy tỉ trong vòng ba năm, điều này đồng nghĩa với việc bảy tỉ của ta coi như bỏ không đó, lãng phí biết bao! Bảy tỉ này mà đổ ra thị trường thì ta phải kiếm được cả đống tiền!”
Sở Nhã Tuyết vẫn không chịu từ bỏ: “Ngươi kiếm tiền nhanh thế kia, bớt vài trăm triều thì đã làm sao? Mảnh đất đó của ta là núi vàng đấy, chỉ cần khởi công xây dựng là mỗi năm có có thể mang lại cả chục triệu ấy chứ!”
“Ai chẳng biết kiếm nhiều tiền? Không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải tới bệnh viện đây!” Lâm Bắc Phàm đứng lên.
“Tới bệnh viện? Ngươi bị ốm hả?” Sở Nhã Tuyết quan tâm hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta không sao, nhưng mà Diệp lão đệ của ta thì đang bị thương và phải nằm viện! Hai hôm trước hắn ta bị một đám người áo đen không rõ lai lịch đánh hội đồng, phải nhập viện, bị thương rất nghiêm trọng!”
Sở Nhã Tuyết chắp hai tay lại: “Ông trời phù hộ!”
“Ngươi đang cầu phúc đỡ hắn ta đấy hả?”
“Không! Ta đang cảm ơn ông trời vì đã giúp ta thực hiện điều ước thôi!”
Lâm Bắc Phàm: “…”