Chương 83: Chúng ta là người một nhà
"Lúc ấy ta đã nghĩ, gả cho một người đàn ông vừa to gan lớn mật lại vừa dẻo miệng như vậy, hơn nữa còn là kiểu lúc nào cũng thèm muốn, ngấp nghé mình như vậy rất đáng giá!" Dì Lưu lại ngượng ngùng.
Ngô Ca vội vàng nói: "Dì Lưu, ngươi nghe ta nói, tất cả đều là hiểu lầm thôi, đều là trùng hợp..."
"Cái gọi là trùng hợp, tất cả đều là cuộc gặp mặt tình cờ mà ngươi đã trù tính từ lâu!"
Dì Lưu quát một tiếng: "Tiểu Ngô, sau này ngươi cũng đừng gọi ta là dì nữa, ta chỉ mới lớn hơn ngươi có ba mươi tuổi thôi, con cứ gọi ta là chị đi!"
Ngô Ca: "Vãi!"
"Có một câu nói như thế này..."
Dì Lưu rơi vào trầm tư: "Nữ lớn hơn ba tuổi sẽ là may mắn! Nữ mà lớn hơn ba mươi tuổi…"
Vẻ mặt của Ngô Ca không chút thay đổi: "Tặng giang sơn!"
"Tiểu Ngô ngươi nói đúng!"
Dì Lưu cười đến không khép miệng lại được: "Chị Lưu tuy rằng không có gia tài bạc triệu, nhưng ta có một đứa con trai, nó vô cùng hiếu thuận, nó nhất định sẽ hiếu kính với ngươi!"
Ngô Ca: "Mẹ kiếp!"
Dì Lưu thoải mái nghĩ về tương lai: "Hơn nữa, qua vài năm nữa, ta có thể nhận lương hưu rồi! Hai chúng ta sống chung với nhau, trông con cho con của chúng ta, hưởng thụ hạnh phúc gia đình! Rảnh thì đi khiêu vũ ở quảng trường, những ngày tháng như vậy thật đẹp biết bao!"
Ngô Ca: "Vãi vãi vãi vãi..."
"Nhưng lúc đi nhảy ở quảng trường, nhóc con nhà ngươi tém tém lại chút cho ta, đừng quyến rũ những bà già khác, nếu không thì người ta không buông tha cho ngươi đâu!"
Ngô Ca: "Phụt!"
Bà già mấy chục tuổi, cho dù ta có lòng cũng không mần nổi gì!
Làm sao ta có thể có suy nghĩ này được?
Hắn ta vuốt ngực mình!
Cảm giác hôm nay thật sự quá đau lòng rồi, sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ?
Mình là một tên trai tân đẹp trai lai láng mới hơn hai mươi tuổi, vậy mà lại bị một bà lão hơn năm mươi tuổi dựa vào!
Hắn ta cảm thấy không thể khoanh tay chờ chết như vậy được!
Hắn ta cảm thấy còn có thể giãy dụa một chút: "Dì Lưu",
"Còn gọi là dì Lưu? Gọi là chị!"
"Hoặc gọi ta là baby cũng được!"
“…”
"Ta vẫn nên gọi là chị Lưu đi!"
Ngô Ca vội vàng nói: "Chị Lưu, hai chúng ta ở bên nhau thật sự không hợp đâu! Cho dù ngươi đồng ý, con trai của ngươi cũng sẽ không đồng ý!"
"Không, ta đồng ý!"
Xa xa truyền đến một thanh âm.
Quay đầu nhìn lại, một người cao một mét chín, khoảng ba mươi tuổi đi tới.
"Đây là con trai của ta, Đại Xuân!"
Dì Lưu tươi cười đi tới giới thiệu: "Đại Xuân, đây là chú Ngô của con, cũng là bạn tốt của mẹ con, mau gọi chú đi con!"
"Chào chú!"
Giọng nói của Đại Xuân vang dội nói...
Ngô Ca: "..."
Sắc mặt của hắn ta co giật nhìn Đại Xuân trước mắt làm anh trai của hắn ta cũng được, một tiếng "chú" này khiến hắn ta cảm thấy khó chịu.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để khó xử vì những vấn đề nhỏ này.
"Đại Xuân, sao ngươi lại đồng ý chuyện của ta và mẹ ngươi chứ?"
Đại Xuân: "Vốn dĩ ta không đồng ý..."
Ngô Ca vui mừng: "Vậy mới đúng chứ!"
"Nhưng Lâm tổng đã làm công tác tư tưởng cho ta rồi!"
Ngô Ca: "Đậu má!"
"Hắn nói mẹ của ta đã nhiều tuổi rồi, cần một người để chăm sóc! Mà ta lớn rồi, sớm muộn gì cũng phải cưới vợ sinh con, lập gia đình của riêng mình, không thể chăm sóc mẹ ta cả đời!"
"Nhưng mà ngươi thì khác! Ngươi nóng lòng muốn có được mẹ ta như vậy, thậm chí còn tự hủy danh tiết của mình để làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, chứng tỏ ngươi rất thích mẹ ta, nhất định sẽ chăm sóc bà rất tốt!"
Ngô Ca: "Đậu xanh!"
Đại Xuân cười nói: "Hắn còn nói, nếu mẹ ta ở bên ngươi, chuyện sau này cũng không cần lo lắng! Ngươi còn trẻ như vậy, có sức khỏe tốt như vậy, không chỉ có thể tiễn mẹ ta đi, nói không chừng còn có thể tiễn ta đi!"
Ngô Ca: "!"
"Hơn nữa ta nhìn thấy ngươi, phát hiện ngươi thật sự rất giống người ba đã chết nhiều năm của ta!"
Ngô Ca: "..."
Chuyện này không thể vượt qua được, phải không?
Đại Xuân buồn bã nói: "Ba của ta đã chết vào hai mươi ba năm trước, lúc đó ta mới bảy tuổi, còn chưa cai sữa."
Ngô Ca: "..."
Cai sữa hơi muộn nha!
"Nhưng hắn ta cứ như vậy mà đi, bỏ lại hai mẹ con chúng ta! Để chúng ta sống một mình suốt hai mươi năm, hu hu hu." Đại Xuân khóc, dì Lưu lắc đầu.
Ngô Ca: "Xin chia buồn!"
"Nhưng chú, từ sau khi nhìn thấy ngươi, ta đã không còn cảm thấy đau lòng khổ sở nữa rồi!"
Đại Xuân lau đi nước mắt không hề tồn tại, ngẩng đầu, nói với vẻ chờ mong: "Bởi vì ngươi rất giống ba của ta, quả thực như từ một khuôn đúc ra!"
"Hơn nữa ngươi cũng tròn hai mươi ba tuổi, nói không chừng chính là ba của ta đầu thai chuyển thế, lần này trở về chăm sóc mẹ ta! Cho nên, ta có thể gọi ngươi một tiếng ba không?"
Ngô Ca xanh mặt trong nháy mắt!
Mẹ kiếp!
Đại Xuân, ngươi cũng quá nóng vội rồi phải không?
Ta coi ngươi như cháu trai, ngươi lại muốn làm ba của ta, còn nóng lòng hơn cả mẹ của ngươi!
"Nhưng ta còn nhỏ tuổi hơn cả ngươi, ta không hợp làm cha của ngươi đâu?"
Đại Xuân phất tay, cười ha hả nói: "Lâm tổng đã nói chỉ cần có tình yêu đích thực thì giới tính cũng không thành vấn đề, huống chi là tuổi tác?"
Ngô Ca: "..."
Tại sao lại là Lâm tổng nói?
Ở đâu cũng đều có hắn!
"Tuy rằng ta lớn hơn ngươi, nhưng chỉ cần ngươi thật lòng thích mẹ ta thì ta có thể nhịn!”
Ngô Ca: "..."
Con mẹ nó!
Nhưng ta không thể nhịn được!
"Ta đã nghĩ thông suốt rồi! Từ nay về sau, ta gọi ngươi là cha, ngươi gọi ta là anh, hai chúng ta mỗi người đều có ý kiến của mình! Chúng ta..."
Đại Xuân khoác một tay lên vai Ngô Ca, tay kia đặt lên vai dì Lưu: "Chính là người một nhà tương thân tương ái!"
Ngô Ca: "..."
Lúc này, Đại Xuân mở rộng cánh tay với Ngô Ca.
Ngô Ca ngơ ra: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Ôm một cái nào!"
Đại Xuân nói một cách trẻ con: "Để cho ta cảm nhận tình yêu của cha đã lâu không gặp một chút!"
"Ta không..."
"Bộp."
Đại Xuân đã ôm chặt lấy Ngô Ca.
Ngô Ca: "..."