Tách một tiếng, ảnh đã được chụp.
Lâm Bắc Phàm đứng bên trái, mặc bộ âu phục hàng hiệu đẹp mắt, giày da được lau sáng bóng, đứng thẳng tắp ở đó, nụ cười ôn hòa xán lạn, vừa nhìn là đã thấy rất có phong phạm của lãnh đạo.
Mà nhân vật chính của chúng ta là Ngô Ca thì đứng ở bên phải, mặc quần áo nhân viên dọn dẹp vệ sinh quê mùa, trên vai treo một bông hoa đỏ trông càng quê mùa hơn, trên tay cầm một tấm bảng phần thưởng khổng lồ, cười như thằng ngốc.
"Bức ảnh này rất đẹp đấy, trở về treo bên cạnh bức ảnh trao thưởng của Diệp lão đệ!" Lâm Bắc Phàm vô cùng hài lòng.
"Đừng, ta cảm thấy xấu hổ!" Ngô Ca cảm thấy hơi xấu hổ.
"Đừng từ chối, đây là những gì ngươi xứng đáng nhận được! Chỉ có treo trên tường mới có thể truyền cảm hứng cho mọi người một cách thường xuyên, làm việc chăm chỉ thì sẽ có báo đáp!" Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nói.
Sau đó, tan họp.
Sau khi trở về, Ngô Ca hưng phấn đến nỗi gần như muốn nhảy cẫng lên!
Cố gắng lâu như vậy, trải qua nhiều khó khăn như vậy, rốt cuộc cũng tiến thêm được một bước nữa tới gần Lâm Bắc Phàm!
Điều này có nghĩa cơ hội báo thù của hắn ta lại lớn hơn một phần rồi!
"Lâm Bắc Phàm, ngươi nhất định sẽ không thể tưởng tượng được người mà ngươi coi trọng, người thân cận của ngươi sẽ là kẻ thù lớn nhất của ngươi! Đột nhiên bây giờ ta lại không vội báo thù nữa, ta dự định sẽ chơi với ngươi từng chút một! Khiến ngươi không có đường lên trời, cũng không có cửa xuống đất!"
Ngô Ca oán hận nghĩ.
Lúc này hắn ta nhận được một tin nhắn từ người mặc đồ đen.
Người mặc đồ đen: Tình hình ra sao rồi?
Ngô Ca: Ta đã vạch trần bọn chúng, sau đó họ đã bị sa thải! Bởi vì ta lập được đại công nên Lâm Bắc Phàm vô cùng coi trọng ta, gọi ta là Ngô lão đệ, thưởng cho ta một trăm vạn tệ, còn nâng đãi ngộ của ta lên cấp bậc nhân viên chính thức!
Người mặc đồ đen: Xem ra Lâm Bắc Phàm thật sự rất coi trọng ngươi! Lần trước người có đãi ngộ này vẫn là Diệp Tinh Thần! Đối phương đã trở thành cánh tay phải của Lâm Bắc Phàm, rất được được coi trọng! Chúng ta hy vọng ngươi cũng có thể đạt đến mức độ như hắn ta!
Ngô Ca: Đó là điều đương nhiên, ta đã có một kế hoạch rồi!
Người mặc áo đen: Ngươi có cần sự giúp đỡ của chúng ta không?
Ngô Ca: Bây giờ thì không cần thiết, ta có kế hoạch riêng của ta, các ngươi cứ chờ đợi tin tốt của ta đi.
Người mặc áo đen: Vô cùng mong đợi!
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Ngô Ca ngay lập tức xóa đi tất cả các tin nhắn, để tránh khỏi lưu lại bằng chứng.
Sau đó, hắn ta suy nghĩ xem làm sao mới có thể tiến thêm một bước, trở thành tâm phúc thật sự của Lâm Bắc Phàm.
Chỉ có lòng trung thành thì vẫn chưa đủ, người vừa trung thành lại vừa có năng lực mới có thể được đối phương tin cậy.
Tựa như chiến thần Diệp Tinh Thần vậy.
Sau khi giúp Lâm Bắc Phàm kiếm được mấy tỷ thì đối phương mới có thể trở thành cánh tay phải của hắn.
Vì vậy, hắn ta phải thể hiện giá trị và khả năng của mình.
Năng lực của hắn ta đơn giản chỉ là mấy chuyện như trộm mộ, phong thủy và giám định bảo bối mà thôi.
Năng lực trộm mộ nhất định không thể thể hiện ra được, chuyện này là vi phạm pháp luật, chỉ có thể lén lút tiến hành.
Năng lực phong thủy cũng không thể bày ra, nếu như bị đối phương phát hiện ra manh mối gì đó, vậy thì thảm rồi.
Cho nên, chỉ còn lại năng lực giám định bảo bối.
"Ở kiếp trước, bởi vì Lâm Bắc Phàm có quá nhiều tiền, cho nên khá có hứng thú đối với việc sưu tầm đồ cổ!"
"Bây giờ nghĩ tới cũng không tệ lắm, đúng lúc ta có thể đầu tư vào sở thích của hắn, giúp hắn giám định bảo bối, tốt nhất là chọn ra một vài bảo bối cổ có giá trị to lớn, nhất định hắn sẽ có cái nhìn khác đối với ta!"
Ngô Ca cười khà khà, trong lòng đã có kế hoạch.
Hôm nay, hắn ta đang quét dọn vệ sinh trong phòng làm việc của Lâm Bắc Phàm, tranh thủ nói: "Lâm tổng, nơi này của ngươi còn rất nhiều chỗ trống, không đẹp chút nào, có muốn thêm chút gì đó không?"
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên: "Ngô lão đệ, ngươi cảm thấy thêm gì thì mới tốt?"
Chương 90: Tranh thủ cơ hội
"Ta cảm thấy phòng này của Lâm tổng ngươi trang trí theo phong cách Trung Quốc, cho nên tốt nhất nên thêm một vài bình hoa cổ đi, hoặc là đồ cổ, như vậy sẽ trông khá là có hơi thở của văn hóa! Hơn nữa đồ cổ còn có giá trị sưu tầm và giá trị tăng giá cao, mua rồi sẽ không lỗ!"
"Ngươi nói rất có lý! Vậy ngươi nói xem, nơi này đặt cái gì mới tốt đây?"
"Ta cảm thấy..."
Ngô Ca bắt đầu màn diễn xuất của mình, nói liến thoắng, nghe rất chuyên nghiệp.
Lâm Bắc Phàm rất kinh ngạc: "Ngô lão đệ, ta thấy ngươi nói mạch lạc rõ ràng, cứ như ngươi có nghiên cứu về phương diện này vậy!"
“Chỉ có thể nói là hiểu một chút!”
Ngô Ca khiêm tốn nói: "Khi ta còn nhỏ không học hành cho cẩn thận, cả ngày nghiên cứu mấy thứ chai lọ và đồ cũ, thời gian dài tự khắc cảm thấy quen thuộc! Nhưng cha mẹ ta không cho ta chơi cái này, nói là đồ chơi vô tri!"
"Đây đều là ý kiến phiến diện! Bất cứ cái gì chơi đến đỉnh cao đều sẽ rất mạnh! Thấy ngươi quen thuộc với những thứ này thật là vừa đúng lúc, ngày mai nghỉ hai ngày, ta định đi đến phố cổ xem xem có thể tìm thấy được đồ tốt gì hay không! Ngươi đi xem cùng ta được không?" Lâm Bắc Phàm cười nói ra lời mời.
Ngô Ca vui vẻ nói: "Lâm tổng, đúng lúc ta có thời gian, ta sẽ đi cùng ngươi!"
Lâm Bắc Phàm cũng rất vui vẻ: "Được! Nếu ngươi giúp ta tìm được thứ gì tốt, ta nhất định sẽ thưởng cho ngươi!"