“Ừm, thái độ này còn được.” Vương Chấn Hưng gật đầu mỉm cười khi thấy Tần Dật cuối cùng cũng chịu cúi đầu nhận sai.
“Ba ba, vậy là ba tha thứ cho con rồi?” Tần Dật thở phào, khuôn mặt tràn đầy hy vọng.
“Trời đã sáng rồi, còn nằm mơ à?” Vương Chấn Hưng véo mạnh vào má Tần Dật: “Ba thật lòng muốn đối đãi với con như con trai, nhưng con quá khiến ba thất vọng. Giờ hối hận thì đã muộn rồi.”