Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lao Trường Thái, Hoàng Doanh Doanh cuối cùng cũng yếu ớt tỉnh lại. Vừa thấy Ngô Cân Lượng, lập tức rơi lệ, nức nở ai oán: "Cao gia, đều là lỗi của ta. Năm mươi kim kia ta không cần nữa, đều ở trong túi ta, ngươi cầm lấy đi. Ngươi tha cho ta được không?"
Ngô Cân Lượng dùng chủy thủ trong tay chỉ vào lão, "Ngươi nói chuyện cho đàng hoàng xem?"
Hoàng Doanh Doanh lập tức ngừng khóc, bi thương nói: "Ta vẫn luôn nói chuyện đàng hoàng, là ngươi không cho ta cơ hội nói đàng hoàng."