Chương 66: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Tiễn người đi

Phiên bản dịch 4495 chữ

“Vâng.” Lão Đàm đáp lại, lập tức đưa tay mời hai người.

Hai người Sư Xuân lại lần lượt cúi người cung kính chào bóng lưng nữ nhân ở cửa sổ, sau đó mới quay người đi theo lão Đàm.

Người giao hàng của Bác Vọng Lâu cũng không nhiều, chỉ có mười người, thoạt nhìn hai tay trống trơn và không có gì trên người.

Lão Đàm giao hai người Sư Xuân cho bọn họ, đích thân tiễn mọi người đến cửa Ủng thành rồi mới quay về.

Vừa quay đầu lại, phát hiện Lan Xảo Nhan cũng đến, bên cạnh còn có tên thợ rèn cởi trần và để râu quai nón.

Lão Đàm có chút kinh ngạc, bà chủ lo lắng về hàng hóa thì cũng thôi đi, thợ rèn chạy tới làm gì?

Lão Đàm bước tới, còn chưa kịp mở miệng, Lan Xảo Nhan đã lên tiếng giải thích trước: "Thợ rèn nói hắn muốn đến tiễn to con."

Lão Đàm lập tức cảm thấy kỳ quái, nhìn chằm chằm tên thợ rèn từ trên xuống dưới: "Tiễn đưa Ngô Cân Lượng? Ngươi và tên to con kia có giao tình sâu như vậy từ khi nào?"

Thợ rèn dựng râu trừng mắt: “Giao tình cái chết tiệt, lúc trước hắn chế tạo thanh đại đao kia, ta đã nói hắn dùng quá nhiều vật liệu, vũ khí quá nặng, chém chém giết giết ở đất lưu đày là sẽ chết. Nhưng hắn lại nói ngược lại, chẳng những sẽ không tìm chết, mà còn ẩn chứa bí kíp sinh tồn. Lúc đó ta không tin nên hắn đã đánh cược với ta, nói rằng đợi đến ngày hắn còn sống rời đi, ta sẽ tin. Tiền đặt cược chính là ta đích thân đưa tiễn hắn vào lúc hắn rời đi."

Hiện tại không chỉ có lão Đàm tò mò, Lan Xảo Nhan cũng tò mò hỏi: "Vậy là ngươi thua?"

Thợ rèn tức giận nói: “Thua bởi tên to con vô sỉ này.”

Lão Đàm nhịn không được nữa: "Nói mau, rốt cuộc thanh đại đao của hắn ẩn giấu bí mật gì?"

“Ha.” Người thợ rèn lộ ra vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười: “Lúc trước hắn đến tiệm rèn để chào hỏi và tạm biệt, nghe nói hắn sắp rời đi, ta đã yêu cầu hắn giải mã, mới phát hiện ra tên chết bằm đó đã sớm quên chuyện cá cược kia, thật phí công ta nhớ kỹ suốt ngần ấy năm, nhờ ta nhắc nhở hắn mới nhớ đến.

Đáng giận hơn nữa là, sau khi tên đó nhớ ra lại đổi ý, hắn không muốn tiết lộ bí kíp sinh tồn của đại đao, nên đã nói đó là một trò đùa và coi như không có gì. Làm sao ta có thể dễ bị qua mặt như vậy? Đương nhiên sẽ coi như hắn thua cược, định trừng phạt hắn một phen, hắn không thể chịu được nên mới nói ra chân tướng."

Nhắc tới hai chữ “chân tướng”, vẻ mặt của người thợ rèn lại càng khó chịu.

Cảm giác hứng thú bị khơi dậy, Lan Xảo Nhan đích thân thúc giục: "Nói mau, chuyện gì xảy ra?"

Người thợ rèn lại cười khẩy, lắc đầu nói: “Hắn nói những năm này, hắn không chỉ trải qua trăm trận chiến, mỗi lần hai phe xông lên liều chết, hắn đều là tên đầu tiên nhảy ra ngoài hô giết, ai ai cũng khen hắn một tiếng dũng cảm, nhưng thực tế mỗi lần hắn đều là tên lao vào cuối cùng, cũng rất dễ hiểu, tất cả mọi người đều hiểu, ai bảo thanh đao của hắn quá nặng, nên hắn không chạy nhanh nổi.”

Lan Xảo Nhan và lão Đàm ngay lập tức không nói nên lời, lập tức đã hiểu.

Đặc biệt là Lan Xảo Nhan không khỏi cảm thấy rùng mình. Đây chính là thằng nhi tử từ trên trời rơi xuống đã gọi mình là mẹ, thật đúng là bại não khi xúc động vì một kẻ như thế, quá uổng công khi đi theo thợ rèn chạy tới tiễn đưa.

“Hắn nói, chạy ở phía sau có thể tránh được kẻ địch mạnh, có thể chọn đúng đối thủ có lợi cho mình để chiến đấu, nói thanh đại đao kia có công rất lớn trong việc giúp hắn sống sót tới tận giờ.

Hắn còn bảo ta giữ bí mật giúp hắn, nói rằng nếu sau này gặp được người nhìn thấy thuận mắt ở đất lưu đày, có thể dạy phương pháp cứu mạng này cho người đó.

Tên vô sỉ này, ta cũng phục hắn luôn, ta tự nhận thua cược và giữ lời đến tiễn hắn, nhưng hắn lại quên mất, lúc ta chạy đến, thậm chí còn không nhìn rõ lưng hắn, chỉ nhìn thấy cái mông. "

“Được rồi được rồi, đừng tức giận.” Lão Đàm không khỏi buồn cười, nhanh chóng khuyên nhủ hắn bình tĩnh lại: “Có lẽ không phải hắn có bệnh hay quên, trước đó hắn đã bị thành vệ bắt đi tra tấn một phen, bị thương khắp người, cũng coi như phải chịu đựng không ít, nhất thời không nhớ nổi chuyện này cũng là điều bình thường.”

"Hừ." Thợ rèn vẫy tay rời đi.

Lan Xảo Nhan ngẩng đầu nhìn trời một cái, cũng rời đi với vẻ mặt cứng đờ.

Chỉ có lão Đàm ở đây vẫn canh giữ ở cửa, đề phòng có chuyện gì xảy ra khiến mọi người không thể rời đi một cách bình thường.

Lan Xảo Nhan quay lại Bác Vọng Lâu, phát hiện trong phòng có một vị khách quý, Đỗ Hỏa Quan đứng một mình trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, bóng tối của khung cửa hắt lên mặt hắn.

Lan Xảo Nhan xua tay cho những người bên dưới lui ra, cười nói: "Ngọn gió nào đưa tuần ngục sứ tới đây?"

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    5

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!