Hai người quay đầu lại, chỉ thấy ở đại sảnh trong quán cách đó vài bước, một lão đầu đang buông ra thước gõ. Đối mặt với một nhóm khách nhân nhàn nhã, cất cao giọng điệu khoan thai: “Thập điện Diêm Quân tự thành một giới, địa ngục đã đóng cửa tám trăm năm. Ngục trưởng của mười hai thành chống lại luật trời, nắm quyền cai quản Sinh Ngục mà không nghe lệnh ai. Thậm chí có cả bốn bộ châu nuôi dưỡng những kẻ cường hào, dương dương tự đắc mà âm thầm chống đối. Nữ đế giành được ngôi vị bất chính, muốn lập lại thiên địa chính thống, nhưng lại gian nan khó thành…"
Thì ra là người kể chuyện, Sư Xuân thầm cảm khái sau khi nghe một đoạn lời mở đầu, điều này cũng dám nói trước công chúng? Bởi vậy có thể thấy được một số tên tuổi nổi tiếng trong giới tu luyện hiện nay. Hắn nhìn vào tấm biển ghi ba chữ "Nhàn Thính Đường".
Đang chăm chú lắng nghe thì bên cạnh vang lên tiếng nuốt nước bọt ừng ực.
Giọng nói của Ngô Cân Lượng vang lên theo sau: “Quả nhiên đều rất trắng.”
Lời này lập tức khiến Sư Xuân quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Ngô Cân Lượng, thấy ba nữ nhân da trắng mịn màng có vẻ ngoài bình thường đi ngang qua hai người họ, vừa nói vừa cười mang theo một làn gió thơm, hết đợt này đến đợt khác.
Địa điểm hai người đang đứng bây giờ, tình cờ lại nằm ở góc rẽ cầu nối hai bên bờ nên có rất nhiều người tới lui.
Sự rách rưới của hai người cũng không thu hút sự chú ý của ai, hầu hết chỉ liếc nhìn thêm một cái mà thôi. Trong giới tu luyện có đủ chuyện ly kỳ, trong mắt người ngoài, hai người rõ ràng bị thương, hẳn là đã gặp chuyện gì đó.
"Xuân Thiên, đi, chúng ta đi tìm một chỗ đi." Ngô Cân Lượng nháy mắt, nghiêng đầu ra hiệu.
Hiểu biết rõ về nhau, y không cần nói đi tìm nơi nào, Sư Xuân đã lập tức hiểu ra, cau mày nói: “Trên người ngươi có bao nhiêu tiền, làm loạn cái gì?”
Ngô Cân Lượng cười hắc hắc nói: “Những năm này ta đã hỏi thăm rõ ràng, đầu thai làm người, tiêu một ít tiền chẳng là gì cả.”
Cũng không trông cậy vào việc hỏi ý kiến Sư Xuân nữa, y quay lại tìm người hỏi đường.
Bởi vì y biết Sư Xuân không thích việc này, vốn tưởng rằng là vì Miêu cô nương, nhưng hiện tại xem ra không phải vậy, chỉ đơn giản là hắn không có hứng thú thôi.
Chỉ chốc lát sau khi hỏi rõ địa điểm, lập tức quay lại vẫy tay với Sư Xuân, ý bảo hãy đến nhanh.
Mặc dù Sư Xuân không có ý định đến đó, nhưng vẫn tò mò nơi bướm hoa trong truyền thuyết trông như thế nào nên đã đi theo, quyết định đứng ngoài quan sát để mở mang tầm mắt.
Tuy nhiên, hắn vẫn nhắc nhở một tiếng: “Chúng ta đi mua quần áo trước”
Ở đây không có người quen, không ai biết ai nên không cần phải nói nên mua sách trước.
Trên mặt Ngô Cân Lượng tươi cười như hoa nói: "Không cần, chút chuyện nhỏ này, có tiền sẽ có người chạy việc vặt hỗ trợ."
“Ồ, thật là mưu tính sâu xa.” Sư Xuân phục tên này luôn, người còn đang ở nơi lưu đày đã hỏi thăm rõ ràng cả những chuyện này.
Không chần chừ nữa, hai người vừa đi vừa nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi bướm hoa.
So với sự phấn khích khi lần đầu tiên ra khỏi đất lưu đày, bây giờ cảm xúc đã ổn định hơn.
Không lâu sau, cả hai đã đến "Lệ Vân Lâu" nổi tiếng ở thành Chiếu Thiên. Tòa nhà cao tầng rực rỡ được khảm vào trong vách đá. Không ít nữ nhân trang điểm lộng lẫy đứng trên lan can của tầng lầu, vì vậy Ngô Cân Lượng mày rậm mắt to lại cười hoa nở, ước gì có thể gặm luôn thanh đại đao bằng hàm răng tốt của mình.
Nhưng tình hình bên ngoài tòa nhà dường như có chút không thích hợp, có một đám người đang vây quanh ở cửa ra vào, rõ ràng là đang xem náo nhiệt.
Vừa mới ra khỏi Sinh Ngục, đương nhiên không thể bỏ qua náo nhiệt.
Hai người rất dễ dàng chen vào, bởi vì trên người bẩn thỉu, người khác không muốn đến gần, nghe thấy "cho qua", bọn họ xoay người nhìn lại, lập tức theo bản năng tránh ra.
Đến trước bậc thềm của Lệ Vân Lâu, chỉ thấy một nam tử đang quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết với mọi người, bên tay còn đặt một chiếc rương.
"Năm vạn kim, chỉ mượn năm vạn kim, nhất định sẽ trả lại. Ta nhất định trả lại gấp đôi..."
Nam tử khóc lóc van xin mọi người, thỉnh thoảng lại dập đầu, trên trán đã chảy máu.
Hai người Sư Xuân đương nhiên rất tò mò, chẳng lẽ còn có người vì một ngụm Lệ Vân Lâu mà tới mức như thế, năm vạn kim cũng có phần đắt đến mức không hợp lý nhỉ? Lập tức hỏi người khác chuyện gì xảy ra?
Sau khi nghe người ta trầm giọng kể lại, mới biết thì ra nam tử đang quỳ lạy khóc lóc này tên là Biên Duy Khang, là nhi tử của tông chủ Vô Kháng Sơn, vì không làm việc đàng hoàng nên đã kết bạn với một đám bạn xấu, ăn chơi đàng điếm khắp nơi, làm nhiều chuyện lố bịch, còn thiếu một đống nợ nần.