Đối với Sư Xuân, Biên Duy Khang đã bị trục xuất khỏi tông môn, dẫn theo hoa khôi của Lệ Vân Lâu trở lại Vô Kháng Sơn chẳng khác nào khiến việc Biên Duy Khang trở lại Vô Kháng Sơn càng trở nên khó khăn hơn, vậy việc hắn làm sẽ uổng công.
Vì vậy, hắn càng quyết tâm muốn bán đi hoa khôi của Lệ Vân Lâu này!
Vừa lúc hắn đang thiếu tiền, mấy ngàn kim trong tay không đủ để làm gì.
Tu luyện cần rất nhiều tài nguyên, chỉ dựa vào đi làm thuê và kiếm được vài trăm kim mỗi tháng thì phải tu luyện đến lúc nào mới thành tài? Trong lòng của hắn có mục tiêu, nung nấu chí lớn trở thành người đạp trên đỉnh thế gian, quyết tâm kiên trì tiến về phía trước. Nếu đã gặp phải chuyện hoa khôi của Lệ Vân Lâu này, vậy thì thuận tay kiếm bộn.
Hắn cảm giác tu vi của mình đã trì trệ trong một thời gian dài, việc tu luyện cũng không có tiến triển gì, khá là kỳ lạ, có lẽ là do ở đất lưu đày thiếu tài nguyên tu luyện, hắn định ngay khi vừa lấy được tiền, sẽ đi mua một số tài nguyên tu luyện thử xem.
Nhưng trong lòng Phượng Trì vui mừng, ngoài mặt lại lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Trở lại Vô Kháng Sơn? Nằm mơ giữa ban ngày à? Đã không muốn nghe lời khuyên, vậy cũng đừng cản trở cửa ra vào, ở đây khóc lóc sướt mướt cản trở ta làm ăn. Người đâu, tới ném hắn ra ngoài cho ta."
Lời này vừa nói ra, hai hàng người lập tức chạy xuống từ bậc thang phía sau.
Trong căn phòng nhỏ, Tượng Lam Nhi đang chăm chú lắng nghe cũng giơ tay cởi áo choàng, thuận tay ném sang một bên, bước nhanh tới cửa định lao ra.
Ai ngờ bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng quát chói tai: "Ta xem ai dám, dừng tay!"
Tiếng quát rất dũng cảm, người trong tòa nhà đều nghe rõ rành rành.
Tượng Lam Nhi khẽ giật mình, trong lòng căng thẳng, tự dưng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức lui về phía cửa sổ, vươn đầu ra, lén lút nhìn ra ngoài.
Không chỉ nàng, hiện trường náo nhiệt cũng im bặt trong phút chốc.
Hai tên tráng sĩ đang nhấc hai bên cánh tay trái phải của Biên Duy Khang, khi nghe tiếng quát thì dừng lại theo bản năng.
Một nhóm tráng sĩ đang đi theo như đàn sói cũng lần lượt dừng bước.
Biên Duy Khang bị ép cho không chịu nổi, siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn ngập tơ máu, dường như đã động sát ý, tiếng quát đột ngột vang lên cũng khiến hắn ta kinh ngạc quay đầu lại.
Lão Đông và Đại Thạch Đầu đi theo đều đồng loạt quay đầu nhìn người bên cạnh, người quát lên đúng là Sư Xuân đang đứng bên họ, hai người không khỏi kinh ngạc, đại đương gia đang làm gì vậy?
Xa Tứ đi theo cũng sửng sốt quay đầu nhìn Sư Xuân, trong lòng thầm nghĩ, người huynh đệ này có ý gì?
Xa Tứ cũng vừa mới trở về thế giới bên ngoài từ Sinh Ngục, căn bản không biết nơi này xảy ra chuyện gì, đi theo chen vào xem tình huống, hắn ta tưởng rằng Sư Xuân chỉ là muốn xem náo nhiệt mà thôi, không nghĩ tới người này trực tiếp dấn thân vào trong náo nhiệt, khiến hắn ta không hiểu nổi.
Mọi người ở hiện trường đều nhìn về phía Sư Xuân.
Thấy hắn mặc quần áo rách rưới, còn có vết thương rõ ràng do bị đánh, có thể nói vừa đen vừa chật vật, lúc này một tên lính tráng của Lệ Vân Lâu lập tức ngẩng mặt vênh váo nói: “Rác rưởi từ đâu dám giả mạo làm đại ca, không muốn què giò thì thành thật lăn khỏi nơi đây!”
Vừa nói, tên này vừa xắn tay áo lên, ý cảnh cáo đã rất rõ ràng.
Sư Xuân bình tĩnh nói: "Cân Lượng, ai dám gây sự thì đập chết kẻ đó!"
Hắn dám lớn tiếng vì bên cạnh có ba người Bác Vọng Lâu đi cùng, vừa cho hắn một số tiền khổng lồ mấy vạn kim, hẳn là Xa Tứ sẽ không ngồi yên không để ý.
Nếu không được thì dừng lại cũng không muộn, phải phô trương dáng vẻ bênh vực Biên Duy Khang trước đã, không được để tú bà kia coi thường mình, thế thì mới dễ nói chuyện.
Sư Xuân đã lăn lộn ở đất lưu đày nhiều năm, nên biết rất rõ một đạo lý, ngươi có thể thỏa mãn điều kiện của người ta là một chuyện, người ta có chịu chấp nhận hay không lại là một chuyện khác, quan trọng ở chỗ nhìn ngươi có dễ bị bắt nạt hay không. Một khi người ta biết ngươi dễ bị bắt nạt, thì việc tăng giá bất ngờ là điều hoàn toàn có thể xảy ra, mà hiện tại hắn không thể kiếm được một số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn.
Chuyện bất ngờ tăng giá giống vậy, lúc trước hắn thường xuyên làm.
"Được." Ngô Cân Lượng ở phía sau lập tức chen người lên trước, sau đó kéo thanh đại đao ra ngoài, lắc lư trước mặt mọi ngươi.
Ồ, thật là một thanh đao to lớn!
Tên lính tráng của Lệ Vân Lâu xắn tay kia nhìn thấy đại đao xuất hiện, mắt trợn tròn, hơi bị khiếp vía, chỉ cần không mù là có thể nhìn ra thanh đao lớn như vậy, đặc biệt là kiểu dáng thô sơ, căn bản không dành cho người bình thường sử dụng, theo lý hẳn là dành cho người phi thường.