Chương 79: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Hành hiệp trượng nghĩa (2)

Phiên bản dịch 4560 chữ

Nhưng sau đó nghĩ lại, Vô Kháng Sơn chính là một đại môn phái luyện chế phù triện, tất nhiên cũng là nhà giàu có tiền, nếu vay tiền mà không trả, thì mất mặt vô cùng, hơn nữa vừa rồi vị công tử kia cũng đã nói sẽ trả lại gấp đôi.

Nghĩ đến đây, Xa Tứ chấp nhận im lặng.

Lão Đông và Đại Thạch Đầu thì nhìn chằm chằm vào lời nói và hành vi của Ngô Cân Lượng. Cái khác thì có thể không biết, nhưng hai người tuyệt đối phải biết rõ họ Ngô, nhìn tên này tặng cho kẻ khác năm vạn kim như thể đốt mấy tờ vàng mã, Đông và Đầu càng lúc càng cảm thấy rõ sự tình có gì đó sai sai.

Sư Xuân quay người chỉ vào hai tên lính tráng đang giữ chặt Biên Duy Khang: “Còn không mau thả người? Dám nói mà không làm, có tin ta đập bát cơm của các ngươi hay không!”

Nếu bát cơm của những tên lính tráng đó là Lệ Vân Lâu, thì có nghĩa là hắn nói muốn đập Lệ Vân Lâu.

Mọi người nghe được lời này không khỏi nhìn nhau, bất kể lúc nào ở đâu, dám công khai mở một chốn son phấn xa hoa như vậy, chắc chắn phải có đủ sức để trấn áp một đám đại gia đến chơi, chắc chắn là có thế lực đủ mạnh, dám nói câu này trước mọi người, hoặc là không biết trời cao đất rộng, hoặc là rất mạnh.

Có phải không biết trời cao đất rộng hay không thì chưa biết, nhưng có thể dứt khoát lấy ra năm vạn kim cho mượn cũng là sự thật. Đó không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Năm vạn đàn kim quả thực không phải là số tiền nhỏ, hơn nữa mặc quần áo rách rưới còn dám tự tin như vậy, lại còn có người của Bác Vọng Lâu đi cùng, tú bà Phượng Trì không thể nào không chú ý tới.

Tuy nhiên, cô vẫn thận trọng hơn, tiến lên vài bước mở chiếc hộp kia ra, lập tức nhìn thấy ánh tím bốc lên, một hộp nam phù đàn kim thật sự, không phải lừa gạt, cô hơi nghiêng đầu ra hiệu cho cấp dưới của mình.

Những tên lính tráng đang khống chế Biên Duy Khang lập tức buông hắn ta ra.

Biên Duy Khang vui mừng khôn xiết, lập tức muốn hành đại lễ tạ ơn Sư Xuân, nhưng Sư Xuân lại bước lên trước đỡ hắn ta: “Ài, tiện tay mà thôi, không cần như thế, có lời gì muốn nói thì nói sau, trước tiên đưa người trong lòng của ngươi đi đã.”

Nói xong quay đầu hỏi Phượng Trì: "Bà chủ, đã đưa tiền cho ngươi, Tượng cô nương đâu?"

"Có quý nhân giúp đỡ, xem ra ngươi và Lam Nhi đúng là duyên phận thiên định." Phượng Trì mỉm cười trêu chọc Biên Duy Khang một câu, sau đó nghiêng đầu ra hiệu cho thuộc hạ: "Dẫn Lam Nhi đến đây."

Tên thuộc hạ kia lập tức gật đầu rồi rời đi.

Bây giờ đã thể hiện ra tính tình con buôn của mình, Phượng Trì cũng không che đậy nữa, vẫy chiếc khăn tay ra lệnh cho các thuộc hạ khác kiểm nghiệm số lượng và tính thật giả của đàn kim trước mặt mọi người.

Phòng tiểu nhân không phòng quân tử, Sư Xuân nghiêng đầu ra hiệu, lão Đông và Đại Thạch Đầu lập tức bước nhanh đi ra nhìn chằm chằm người Lệ Vân Lâu kiểm kê, rõ ràng đề phòng người Lệ Vân Lâu làm gì đó.

Ở Đông Cửu Nguyên hai người đã theo Sư Xuân nhiều năm như vậy, phối hợp ăn ý đã quen, nếu còn không hiểu được ánh mắt đơn giản như vậy của đại đương gia thì thật uổng công lăn lộn.

Sau khi chấp hành, hai người lại không khỏi nhìn nhau lần nữa, xem hiểu ẩn ý trong mắt nhau. Thói quen cũ chết tiệt này, bây giờ chúng ta là người của Bác Vọng Lâu, là người đứng đắn, không còn là thành viên của đội cướp bóc ở Đông Cửu Nguyên nữa.

Hai người có chút e ngại, Xa Tứ đang quan sát, người của Bác Vọng Lâu nhúng tay vào chuyện này có thích hợp không?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không sao, sau khi ánh mắt chạm nhau mấy lần, cũng đã có câu trả lời. Ở đây có tiền của Miêu cô nương, hỗ trợ nhìn chằm chằm là sai sao?

Cảnh tượng này hoàn toàn rơi vào mắt Phượng Trì.

Bác Vọng Lâu là một quái vật khổng lồ trong giới tu luyện, ngoại trừ Địa Phủ đã bị phong ấn tám trăm năm không dính dáng đến thế giới bên ngoài, việc kinh doanh của Bác Vọng Lâu hầu như đã mở rộng đến mọi khu vực, thành tựu trong đó há có thể đơn giản. Lệ Vân Lâu của cô cũng xem như có chỗ đứng ở thành Chiếu Thiên, nhưng ra bên ngoài thành Chiếu Thiên thì chẳng là cái thá gì, ở trước mặt Bác Vọng Lâu càng là nhỏ bé không chịu nổi, mặc dù mọi người cũng đều làm buôn bán.

Có thể sai khiến người của Bác Vọng Lâu chỉ bằng một ánh mắt, cô càng tin chắc rằng người mặc quần áo rách rưới này không phải là người bình thường.

Lập tức mỉm cười tiến lại gần nghe ngóng: “Còn chưa thỉnh giáo tên của công tử?”

Sư Xuân bình tĩnh trả lời: "Sư Xuân."

Tư Xuân? Phượng Trì sững sờ một lúc, sau khi phản ứng lại, cho rằng đối phương đang giễu cợt mình mở thanh lâu. Nhưng cô là người lão luyện trong cái ngành nghề này, biết khi nào nên tức giận, lập tức mỉm cười đáp lại: "Công tử nói đùa."

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    8

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!