Sư Xuân cũng nhỏ giọng nói với họ Sầm: “Không xảy ra chuyện được, ngày mai Biên Duy Khang sẽ mang hoa khôi đó trở lại Vô Kháng Sơn, ta cũng sẽ đi cùng. Trên đường đi ta sẽ nghĩ cách đưa Biên Duy Khang rời đi, ngươi thừa cơ bắt nữ nhân đó đi. Ta thấy nữ nhân kia cũng có tu vi, ngươi nhớ tìm người mạnh một chút, cố gắng không gây ra tiếng động gì. Sau đó ta sẽ nói với Biên Duy Khang là nữ nhân đó đã tự mình rời đi, đồng thời nhờ ta chuyển lời cho Biên Duy Khang..."
Hắn lặp lại kịch bản chuẩn bị lấy ra để đánh lừa Biên Duy Khang như đã nói với Ngô Cân Lượng.
Sầm Phúc Thông nghe xong rất vui mừng, vui mừng xong lại lo lắng nói: "Cho dù bắt đi thì nữ nhân đó vẫn còn sống. Lỡ như nàng gây chuyện bên Lữ trang chủ thì làm sao?"
Sư Xuân xua tay nói: “Sầm huynh quá lo lắng, người ở trong tay ngươi, ngươi muốn xử lý như thế nào không phải tùy ngươi sao, phương pháp đối phó với Biên Duy Khang cũng có thể áp dụng với nữ nhân kia. Sở dĩ ta ra tiền giúp chuộc thân là do có người sắp xếp, có người tức giận nàng mơ mộng hão huyền, muốn để cho nàng mất hết cả người lẫn của, dạy cho nàng một bài học... Ngươi hoàn toàn có thể ám chỉ cho nữ nhân kia biết, Biên Kế Hùng làm sao có thể chấp nhận một kỹ nữ lầu xanh làm vợ của nhi tử mình. Hơn nữa khế ước bán thân ở trên tay các ngươi, nàng náo loạn cái gì? Chỉ có thể chấp nhận số phận!”
"Ha..." Sầm Phúc Thông cười ra tiếng, giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay hắn: "Xuân huynh, ngươi quá xấu tính rồi, xấu rất có trình độ. Ngày mai lên đường sao?"
Sư Xuân: “Sáng mai chúng ta xuất phát, ra khỏi thành sẽ hành động. Chúng ta sẽ giao dịch ngay trên đường, một bên đưa tiền, một bên giao người, ai cũng đừng có làm trò gì, nếu không thì số tiền này ai cũng không nuốt nổi. Nếu ta xảy ra chuyện gì, ở thành Chiếu Thiên sẽ có người tiết lộ chân tướng sự việc, đến lúc đó nữ nhân kia làm ầm ĩ, Biên Duy Khang muốn tính sổ, coi như chuyện không liên quan đến ta."
“Người tính toán rất ổn thỏa.” Sầm Phúc Thông không hề khó chịu trước sự đe dọa của đối phương, ngược lại còn tỏ vẻ rất thưởng thức, vỗ nhẹ vào cánh tay hắn: “Sau này qua lại nhiều hơn, cùng nhau phát tài."
Sầm Phúc Thông rất tán thưởng năng lực của Sư Xuân, cảm thấy xung quanh mình không thiếu cơ hội, chỉ thiếu loại người này, về sau có thể mượn dùng nhiều hơn.
Sau khi hai người thảo luận chi tiết, Sầm Phúc Thông đã coi Sư Xuân như một huynh đệ tốt, biết Sư Xuân vừa mới được ra khỏi Sinh Ngục thì càng cảm thấy hiếm lạ.
Nhưng cảm tình có sâu thì họ Sầm cũng phải bắt tay vào làm việc trước. Sau khi nói chuyện xong, lập tức tạm biệt, ngày mai sẽ hành động, hắn ta phải chuẩn bị sớm.
Lúc đưa người tới cửa, Sư Xuân lại dặn dò: “Sầm huynh nhớ lấy, sở dĩ ta chuộc người ở Lệ Vân Lâu đều là do ngươi sắp xếp, nếu không cữu cữu ngươi nghi ngờ, lỡ như không chịu bỏ tiền vậy thì phiền toái. Ta thấy hai bằng hữu kia của ngươi trời sinh phản cốt, không đáng tin, đừng cho bọn họ biết chuyện này.”
Thuận tay đâm thọt người ta một cái, ai bảo lúc trước hai người đó đã cười nhạo tên hắn lớn tiếng như vậy.
Thực ra Thân Vưu Côn nói không sai, Sư Xuân là một kẻ có thù tất báo.
Theo cách nói của người có học thức, chính là có thù không báo thì không phải là quân tử.
"Ta biết, không cần ngươi nói, ngươi đừng ra tiễn ta, cẩn thận bị đôi cẩu nam nữ kia nhìn thấy." Sầm Phúc Thông nói xong lấy ra chiếc quạt xếp từ bên hông, mở ra che mặt lại rời đi, sợ bị Tượng Lam Nhi bọn họ phát hiện.
Sư Xuân cũng không quên tâng bốc đưa tiễn: “Sầm huynh ổn thỏa, quả thực là người làm chuyện lớn.”
Sau khi mọi người rời đi, hắn quay người trở vào phòng uống trà đọc sách, việc lớn đã được quyết định, rất thoải mái.
Ngô Cân Lượng đi tới bên cạnh cười hắc hắc: "Hiện tại thì tốt rồi, có cháu trai này ở đây, cữu cữu của hắn ta chắc chắn ôm trách nhiệm lên người mình, lửa giận của Lữ Thái Chân kia cũng không cháy đến ngươi, chỉ cần chờ thu tiền là được."
“Vốn tưởng rằng sẽ phải quanh co lòng vòng nhiều hơn, gặp được người như vậy, quả thực đỡ được rất nhiều phiền toái.” Sư Xuân một tay cầm sách, một tay cầm chén trà thưởng thức, sau khi đặt chén trà xuống, hắn gõ nhẹ đầu ngón tay trên bàn, nói: “Nghĩ xem nên ăn gì, tối nay có thể nếm thử.”
Đối với chuyện này, áp lực của hắn cũng không lớn, thành công thì có thể kiếm bộn, không thành công thì sẽ nghĩ cách để Biên Duy Khang trả lại gấp đôi số tiền đã mượn, hắn cũng không tin đã nắm được nhi tử của tông chủ Vô Kháng Sơn trong tay mà còn không lấy được tiền, nếu đúng là như vậy thì hắn làm đại đương gia ở Đông Cửu Nguyên những năm này xem như uổng công.