Khi ấy Lâm Lãng thân không một đồng, nhịn đói đã hai ngày, lý trí của hắn dần bị cơn đói lấn át.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được ngày hôm đó.
Đó là một buổi hoàng hôn.
Mặt trời treo lơ lửng giữa không trung, ánh tà dương đỏ cam chiếu rọi lên những đám mây mỏng.