Chương 87: [Dịch] Thần Nông Đạo Quân

Chân Quân Hiển Thánh (1)

Phiên bản dịch 5647 chữ

“Sao lại không nghe chứ? Ta thường nằm trên giường để nghe đấy.” Tông Thế Xương không lấy làm xấu hổ mà còn tự hào. “Trong này còn có điều gì thú vị nữa không?”

Triệu Hưng chỉ vào hai người vừa bước xuống Thiên Đàn: “Phàm là người chứng kiến đều được xem là quan khách. Nếu đáp lễ tức là công nhận, pháp thuật của vũ sư và nhạc sư sẽ có tiến bộ.”

“Ta đoán hai người họ cũng sẽ đến đây hành lễ, ngươi đáp lễ là nể mặt, không đáp cũng chẳng sao.”

“Trình độ và khả năng thưởng thức của người xem càng cao, vũ sư và nhạc sư sẽ nhận được phản hồi từ buổi biểu diễn càng nhiều. Nếu còn tặng quà, phản hồi họ nhận được sẽ càng lớn. Tất nhiên điều này cũng có giới hạn.”

Nhóm người này được ngửi hương, mạnh hơn một bậc so với người ở quảng trường, Liễu Mộc Tình và Lục Thiến đương nhiên không muốn bỏ qua.

Quả nhiên, sau khi xuống sân, họ chạy đến bên này và cúi chào nhóm của Tông Thế Xương.

Triệu Hưng cảm thấy hai người này biểu diễn cũng khá tốt, liền chắp tay coi như tán thưởng.

Lục Thiến luôn để ý đến Triệu Hưng, thấy đối phương chắp tay đáp lễ, liền bĩu môi.

Tên này tuy đáng ghét, nhưng cũng hiểu lễ.

Giá mà hắn trả lại bộ pháp y Tước Linh cho mình thì tốt biết mấy.

Những người khác cũng nể mặt, dù sao hai người này cũng xuất thân từ gia tộc có tiếng trong quận, lại quen biết với đại thiếu Tông gia, nên đều đáp lễ.

Người khác đáp lễ rất nghiêm túc, nhưng Tông Thế Xương lại lấy ngân phiếu từ trong ngực ra, vẫy tay về phía Lục Thiến và Liễu Mộc Tình: “Hai tiểu nương tử biểu diễn hay lắm, đây là tiền thưởng!”

Lục Thiến nhìn Tông Thế Xương đi tới, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đấm cho hắn hai cái, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nghiến răng nói: “Tông Thế Xương, cảm ơn ngươi nhé!”

“Nghe câu này chẳng thật lòng gì cả, ta không cho ngươi tiền thưởng đâu.” Tông Thế Xương cười hì hì đưa ngân phiếu cho Lục Thiến, còn với Liễu Mộc Tình thì gấp ngân phiếu lại, cài vào búi tóc của nàng.

Liễu Mộc Tình lại cúi đầu hành lễ: “Đa tạ Tông công tử.”

“Liễu cô nương không cần khách sáo.” Tông Thế Xương cũng rất nghiêm túc chắp tay, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.

Sau khi hai người rời đi, Triệu Hưng huých vai Tông Thế Xương: “Ngươi thích Liễu cô nương kia à?”

Tông Thế Xương quay đầu lại nói: “Rõ ràng vậy sao?”

Triệu Hưng cười khẩy bỏ đi: “Mắt ngươi sắp dán lên người ta rồi, tưởng người khác ngu chắc.”

Tông Thế Xương lẩm bẩm: “Đúng vậy, ngay cả ngươi cũng nhận ra, sao Liễu cô nương lại không biết tâm ý của ta chứ...”

Chỉ trong chốc lát, hai nén hương còn lại trên quảng trường Thiên Đàn đã bị người khác giành lấy.

Một trong số đó là Cố Phong, hắn cầm cung tên, ánh sáng bạc lấp lánh, xung quanh còn có bốn, năm người đi theo.

Sau khi chạm mắt với Triệu Hưng, sắc mặt Cố Phong hơi thay đổi.

Hắn chính là người đã tấn công Triệu Hưng vào ban ngày, muốn cướp lấy Linh Tú, nhưng không ngờ Triệu Hưng lại tiến bộ nhanh như vậy. Hắn hấp thụ ba phần Linh Tú, ngay cả Tào Thu Thủy cũng bị hắn vượt mặt.

Nghĩ ngợi một lúc, Cố Phong vẫn không tiến lên, mà xếp hàng phía sau chờ đợi.

Người lấy được nén hương cuối cùng là một cơ quan sư. Bên cạnh hắn có hai con cơ quan thú hình hổ đi theo, cơ quan hổ cao hơn hai mét, răng nanh lóe lên ánh sáng lạnh, trông rất bất phàm.

Phía sau con hổ còn có bốn con cơ quan thú nhỏ đi theo, hình dạng kỳ lạ, giống như thằn lằn.

“Cơ quan thú tam giai thượng phẩm? Lại còn sáu con?” Triệu Hưng nhìn thoáng qua, có chút bất ngờ.

Cơ quan của Công gia được điều khiển bằng pháp trận, còn cơ quan thú là một trong những kỹ thuật khó học nhất.

Khác với thảo nhân thuật, cơ quan thú có thể tồn tại lâu dài, có linh tính cao, thậm chí có thể thi triển pháp thuật ẩn chứa trong cơ thể.

Nhưng thảo nhân lại có thời hạn, không thể tồn tại lâu dài, cấp thấp cũng không có linh tính.

Tuy nhiên, thảo nhân thuật không kén chọn nguyên liệu, chỉ cần một nắm cỏ khô là có thể thi triển, có thể lấy nguyên liệu tại chỗ, tiết kiệm thời gian và công sức.

Nguyên liệu của cơ quan thú thì đắt đỏ hơn, lại cần tốn thời gian và công sức để nghiên cứu pháp trận.

“Người này tên là Hồ Dương, hơn hai mươi tuổi đã có thể chế tạo cơ quan thú tam giai, đúng là một nhân tài hiếm có.”

“Phải công nhận rằng, quan lại của Công gia thật đáng ghen tị, có thể chế tạo cơ quan thú mạnh mẽ như vậy, hơn hẳn thảo nhân.” Tông Thế Xương nói.

“Ta chẳng ghen tị chút nào.” Triệu Hưng lắc đầu.

“Triệu huynh, đừng cứng miệng.” Tông Thế Xương nheo mắt nói: “Nói thật lòng đi.”

“Vừa rồi ngươi nói hắn bao nhiêu tuổi?” Triệu Hưng hỏi.

“Hơn hai mươi, nếu không nghe nhầm thì là hai mươi mốt tuổi.” Tông Thế Xương nói.

“Ngươi thấy hắn giống hai mươi mốt tuổi sao?” Triệu Hưng hỏi.

“...” Tông Thế Xương nhìn nếp nhăn trên trán, khóe mắt và quầng thâm của Hồ Dương, há hốc miệng.

“Ngươi nhìn đỉnh đầu hắn xem, còn tóc không?”

“...”

Triệu Hưng nhún vai nói: “Ngươi biết tại sao ta không ghen tị rồi chứ?”

“Làm gì có chuyện tài hoa trời ban, toàn là lấy mạng đổi lấy tài hoa thôi.”

Tông Thế Xương không biết nói gì.

Triệu Hưng cười, ánh mắt rời khỏi người Hồ Dương.

Hắn nói gì cũng không đi nghiên cứu cơ quan pháp trận, càng không chế tạo cơ quan thú!

Lấy mạng đổi lấy tài hoa, câu này nói thật không phải đùa.

Cơ quan pháp trận, đi đến giai đoạn sau, rất nhiều bí pháp đều cần tiêu hao tâm huyết của mình để điểm hóa bảo vật.

Ví dụ như “Tâm huyết khai phong pháp” của người đúc kiếm.

Nói trắng ra là dùng tuổi thọ làm cái giá phải trả để nâng cao linh tính, uy lực của cơ quan khôi lỗi,...

Chỉ cần có loại bí pháp này, sẽ không thể nhịn được mà không dùng. Hôm nay dùng một chút, ngày mai dùng một chút, tích tiểu thành đại... Cho dù có khí vận vương triều gia tăng phúc thọ cũng không bù lại được!

Bạn đang đọc [Dịch] Thần Nông Đạo Quân của Thần Uy Hiệu Úy

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    4mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!