Chương 100: [Dịch] Thiên Cơ Điện

Phá Giới Bi

Phiên bản dịch 9458 chữ

Thiên châu.

Ánh trăng lúc hoàng hôn, căn đình nghỉ mát trên con đường cổ.

Rơi vào trong mắt, đầy vẻ hoang vắng thê lương.

Hai bóng người một già một trẻ chiếu xuống đất, Cừu Bất Quân nhấc mũ rộng vành trên đầu, để lộ ra đôi mắt già nua vẩn đục: “Nơi này chính là Vô Thường tự.”

Vô Thường tự trước kia, bây giờ đã hóa thành phế tích, chiến tranh khiến tiên môn diệt vong, năm tháng lại gột rửa chốn cũ, Vô Thường tự bây giờ chỉ là một đống tàn tích đổ nát.

Đã có thời yêu ma từng chiếm cứ nơi này, ma khí mịt mờ, nhưng cho dù thế vẫn có những sinh mệnh bất khuất ngoan cường đang sinh trưởng.

Một số thực vật màu xanh đen mọc đầy trong phế tích, trưởng thành trong ma khí mịt mờ đó, hình thành thảm thực vật màu xanh đậm khổng lồ, còn có tiếng kêu khóc quái dị mờ mờ ảo ảo truyền tới.

Một phế tích tồn tại ngàn vạn năm, nơi này bị vô số người tra xét, từ lâu rồi đã chẳng còn bảo vật gì.

Tuy vậy nhưng vẫn còn truyền thuyết.

Truyền thuyết rằng bên dưới Vấn Thiên thuật có một không gian bí ẩn, bên trong ẩn chứa bảo vật trấn tự của Vô Thường tự: Định Càn châu, Loạn Khôn trượng.

Định Càn châu và Loạn Khôn trượng là lưỡng đại trọng bảo của Vô Thường tự. Khi đó Định Càn vô thiên, một khi thi triển ngăn cách thiên địa, đoạn tuyệt cảm ứng với trời đất, đây chính là vô pháp. Loạn Khôn vô thường, binh không theo lẽ thường, nước không có hình dạng bình thường, một khi thi triển thiên địa rối loạn, pháp thuật không thể thành hình, đây chính là vô thường.

Vô Thường tự cũng nổi danh vì vậy, không phải vì người vô thường mà là bảo vật trấn tự vô thường.

Sau khi Vô Thường tự bị hủy diệt, hai món trọng bảo này đều đã biến mất, vì vậy mới có truyền thuyết nó nằm dưới đất của Vô Thường tự.

Nhưng Ninh Dạ biết, những thứ khác không dám nói chứ chắc chắn Định Càn châu không ở Vô Thường tự.

Bởi vì Định Càn châu đã bị Thiên Cơ môn lấy đi từ lâu, luyện hóa thành tài nguyên chế tạo Tàng Thiên ngục. Tàng Thiên ngục ngăn cách thiên địa, khiến người bị vây khốn không thể thi triển pháp thuật, Định Càn châu có năng lực định càn, đương nhiên không thể bỏ qua, vì vậy trở thành một trong những linh kiện quan trọng để chế tạo Tàng Thiên ngục.

Năm đó Thiên Cơ môn muốn luyện chế Thiên Cơ điện nên sưu tầm chí bảo trong thiên hạ, thậm chí không bỏ qua đồng minh của mình, đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến bọn họ đắc tội với tiên môn trong thiên hạ.

Nhưng cho dù thế Vô Thường tự cũng không nhận được kết quả tốt, thậm chí còn thảm hại hơn cả Thiên Cơ môn - trong trận đại chiến đó họ bị các tiên môn vây đánh, tan thành tro bụi.

Do không phải tiên môn nào cũng biết phương thức luyện chế của Thiên Cơ điện, vì vậy không ít tiên môn không biết Định Càn châu là một bộ phận tạo nên Tàng Thiên ngục, sau khi không tìm được Định Càn châu và Loạn Khôn trượng bèn cho rằng hai thứ này đã bị giấu đi, vì vậy sinh ra truyền thuyết nói Vô Thường tự có giấu bảo bối.

Chỉ là vạn năm qua, vô số tu tiên giả đã tới nơi này, phế tích của Vô Thường tự đã bị lật tung cả trăm lần, ngàn lần, nhưng không ai nhận được bảo bối.

Bây giờ đã không còn người nào thấy hứng thú với phế tích Vô Thường tự nữa.

Nhưng Hắc Bạch thần cung lại định lợi dụng chuyện này biến phế tích Vô Thường tự thành chiến trường trả thù Mộc Khôi tông.

Thời khắc này Cừu Bất Quân nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Chắc người của Hắc Bạch thần cung chưa tới, đi thôi, chúng ta qua đó bố trí một phen.”

Nói xong đã cười âm hiểm.

Lúc vừa biết kế hoạch của Ninh Dạ, Cừu Bất Quân cũng bị dọa cho nhảy dựng lên, nhưng sau đó càng nghĩ càng thấy thú vị, tiếp theo lại tích cực chủ động tham gia vào.

Hai người vừa đi vào phế tích.

“Làm gì trước đây?” Cừu Bất Quân hỏi Ninh Dạ.

Tuy ông là sư thúc nhưng chủ yếu tu luyện pháp thuật ẩn nấp mai phục, nếu bàn về bàng môn tạp học thậm chí còn không bằng Ninh Dạ.

Hành động lần này trọng điểm vẫn phải dựa vào Ninh Dạ.

Ninh Dạ nhìn bốn phía xung quanh, không cần Côn Lôn kính, chỉ cầm một bàn bói, đối chiếu với xung quanh một chút rồi chỉ theo một hướng: “Nơi này là vị trí Trung Cực cung.”

Vô Thường tự phân bổ theo vị trí cửu cung, chia làm Càn cung, Khảm cung, Cấn cung, Chấn cung, Trung cung, Tốn cung, Ly cung, Khôn cung, Đoài cung, chín quần thể cung điện.

Trong đó Trung cung là điện chính.

Đây cũng là nơi mà người ta tìm kiếm nhiều nhất, đã chẳng còn chút hình dáng cung điện nào, thậm chí ngay cả nóc điện cũng bị đánh sập, mỗi tấm ngói đều bị đập vỡ, lại trải qua sương gió gột rửa suốt vạn năm.

Nhưng cho dù vậy, khu vực Trung cung vẫn hết sức ngoan cường, giữ lại được một thứ.

Đó là một tấm bia đá, toàn thân đen kịt, bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng dẫu vạn năm đã trôi qua nó vẫn đứng sừng sừng với thời gian.

Phá Giới bi!

Phá Giới bi là sản phẩm của Thiên Cơ môn, khác với Thiên Cơ điện, nó không hoàn toàn do Thiên Cơ môn chế tạo mà do Thiên Cơ môn cải tạo thành.

Nghe nói ban đầu Trường Thanh giới có chín tấm Thiên bi, nó tồn tại từ khi Trường Thanh giới tồn tại, có thể nói là thọ ngang đất trời, vì vậy còn được gọi là Thiên Địa Đồng Thọ bi.

Trên thân bia không có chữ nên còn gọi là Vô Tự bi.

Vô Tự bi không có năng lực gì, chỉ có một đặc tính là hầu như không thể hư hỏng.

Đương nhiên, chỉ là hầu như.

Vì sau này nó đã bị tổn hại.

Lần đầu tiên Vô Tự bi tổn hại là do hai đại tiên môn thái cổ quyết chiến, do thời gian quá lâu nên không thể kiểm nghiệm. Chỉ biết trận chiến này tối tăm trời đất, nhật nguyệt ảm đạm, ngay cả Thiên Địa Đồng Thọ bi cũng bị đánh nát mất một khối.

Sau khi Thiên Địa Đồng Thọ bi bị phá hủy, dẫn tới dị tượng trong thiên địa, linh khí tản mát, trình độ tu tiên của toàn bộ Trường Thanh giới giảm xuống một đoạn.

Nghe nói cảnh giới tu tiên nguyên bản của Trường Thanh giới vốn có bảy tầng, từ đó trở đi bảy tầng xuống thành sáu tầng.

Cũng bắt đầu từ thời điểm đó, mọi người mới biết hóa ra tấm bia này chính là căn cơ của Trường Thanh giới.

Vỡ mất một tấm, trời cũng thành khiếm khuyết.

Trời đã có khiếm khuyết thì linh khí tản mát, khiến cho hoàn cảnh tu tiên trở nên ác liệt hơn.

Từ đó trở đi, mỗi khi đại chiến là mọi người đều cẩn thận từng lợi ích từng tí, không dám phá Thiên Địa Đồng Thọ bi.

Thế nhưng vẫn không bảo tồn được Thiên Địa Đồng Thọ bi.

Trận chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ môn chiến bại lâm nguy, sử dụng thủ đoạn cuối cùng, hóa ra bọn họ động tay động chân lên tám tấm Thiên Địa Đồng Thọ bi còn lại, bố trí Phá Giới đại trận, một khi phát động cả tám tấm bi đều nát, toàn bộ Trường Thanh giới đều không còn.

Vì thế, thậm chí Thiên Cơ môn còn tự tay phá hủy một tấm bia để chứng minh, khiến cho trời lại càng khiếm khuyết, linh khí tản mát thêm, tình cảnh của tu tiên giả càng lúc càng gian nan, sáu tầng tu tiên xuống thành năm tầng.

Trong tình huống như vậy, các tiên môn không thể không bỏ qua cho Thiên Cơ môn, chỉ là dùng hết mọi thủ đoạn trong sáng ngoài tối đối phó, làm cho nó suy sụp, quan trọng hơn hết là Thiên Cơ môn thiếu thốn nhân tài, cuối cùng còn chẳng có cơ hội khởi động đại trận phá hoại Thiên Địa Đồng Thọ bi.

Cũng vì lý do này Thiên Địa Đồng Thọ bi trở thành Phá Giới bi.

Thiên Cơ môn tồn tại cả vạn năm trong tình huống như vậy, chỉ có điều theo thời gian dần qua, tin tức về Phá Giới đại trận cũng dần dần tiêu tan, khiến cho sau này Thiên Cơ môn không còn ai có khả năng bố trí lại Phá Giới đại trận, hoàn toàn mất đi cơ hội trở mình cuối cùng. Chỉ có điều lúc này Thiên Cơ môn cũng đã suy yếu thành môn phái nhỏ, thù hận trước đây cũng từu từ quên lãng, không ai coi bọn họ là mối lo ngại lớn lao gì.

Mãi tới khi Thiên Cơ điện trở về, phúc tới tận cùng lại thành họa, vì vậy Thiên Cơ môn bị diệt vong.

Vị trí cũ của Vô Thường tự chính là trên một tấm Phá Giới bi.

Bây giờ Vô Thường tự đã chẳng còn nhưng Phá Giới bi vẫn đó, chỉ cần Phá Giới bi không đổ, Trường Thanh giới sẽ mãi mãi tồn tại.

Thời khắc này Ninh Dạ và Cừu Bất Quân, một già một trẻ đi tới vị trí của Trung Cực cung, chứng kiến tấm giới bi màu trắng noãn đứng sừng sừng ở đó.

Cho dù trải qua bao sương gió gột rửa, Phá Giới bi vẫn trắng noãn như ngọc, không dính chút bụi trần.

Nhìn tấm giới bi, Cừu Bất Quân không khỏi lên tiếng: “Rõ ràng thứ này không phải do trời đất tạo thành thì do tiên nhân gây dựng, chỉ không biết tiên nhân cỡ nào mới làm được như vậy.”

Ninh Dạ cũng gật đầu: “Vũ trụ mênh mông, rộng lớn vô cùng. Nếu nói có tồn tại mạnh hơn cảnh giới Niết Bàn, con cũng không lấy làm lạ, chẳng qua không ở trong giới này mà thôi. Nếu có một ngày chúng ta có thể vượt qua hạn chế, có lẽ có thể chứng kiến điểm cuối cùng đó.”

“Năm xưa các lão tổ tông cũng nghĩ như vậy nên mới không tiếc tất cả chế tạo ra Thiên Cơ điện, nhưng cũng do đó dẫn tới cục diện vạn năm suy yếu.” Cừu Bất Quân thở dài.

Ninh Dạ lại chẳng hề để ý: “Con người luôn theo đuổi giấc mơ, Thiên Cơ môn thượng cổ không làm sai, chỉ có điều thủ đoạn quá cấp tiến.”

“Còn con thì sao?” Cừu Bất Quân nhìn y: “Tương lai nếu con có cơ hội, có muốn đi lại con đường này không?”

Ninh Dạ chỉ khẽ mỉm cười: “Không, nếu con có cơ hội, con sẽ phá càng nhiều Phá Giới bi, từ nay về sau không còn tiên nhân.”

Cái gì?

Cừu Bất Quân kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ đã nói: “Tiên nhân vô đạo, vì muốn cầu thiên đạo mà coi muôn dân như giun dế, còn để họ lại làm gì?”

“Còn con thì sao? Tiên nhân thì thế nào?” Cừu Bất Quân bật thốt lên.

Ninh Dạ ngửa đầu nhìn lên trời: “Chẳng phải tiên nhân theo đuổi thiên đạo à? Vậy thì để bọn họ lên trời là được. Có bản lĩnh thì lên trời, không có bản lĩnh thì đừng tu tiên nữa. Từ nay về sau tiên về với tiên, phàm về với phàm, vĩnh viễn ngăn cách.”

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Cơ Điện của Duyên Phận 0

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    91

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!