Chương 82: [Dịch] Thiên Cơ Điện

Bất ngờ

Phiên bản dịch 9510 chữ

Ba ngày sau.

Lao phủ.

Hôm nay Lao phủ hết sức náo nhiệt.

Lao Huyền Minh có mười hai vợ, hôm nay mừng sinh nhật người vợ thứ bảy của hắn.

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Quan trọng là hôm nay khách khứa trong bữa tiệc của hắn bất đồng.

Niễu Hoa Tiên Tử Trì Vãn Ngưng đến, Tiêu công tử Hứa Ngạn Văn đến, Cầm Thư Sinh Dương Tử Thu đến, còn có Băng Phách Hàn Cực Thủ Chung Nhật Hàn cũng đến. . .

Hàng loạt thiên kiêu của Hắc Bạch thần cung, rõ ràng là khiến Lao phủ nở mày nở mặt.

Thân là một trong Cửu Đại Huyền Sách Sứ, Lao Huyền Minh vừa là người vênh váo ngất trời, nhưng mặt khác cũng rất tự ti.

Chức cao mà cấp thấp.

Chính vì vậy, lúc riêng tư Lao Huyền Minh thường nói: “Người khác nhìn ta đều thấy hâm mộ đố kỵ, chỉ cảm thấy Lao Huyền Minh ta thân là một trong Cửu Đại Huyền Sách Sứ, gọi một tiếng là hàng loạt người đáp lời. Nhưng lại không biết trong tiên môn thực lực mới là số một. Huyền Sách Sứ ta uy phong đến đâu cũng chỉ là chơi đùa trong đám phàm nhân, tới tiên môn lại chẳng là cái thá gì.”

Vì vậy cho dù là Lao Huyền Minh cũng cực kỳ hoan nghênh chuyện Trì Vãn Ngưng, Chung Nhật Hàn đến Lao phủ - Người như hắn, tiền đồ tu tiên có hạn, chỉ chú trọng chuyện luồn cúi móc nối, tâm tư linh hoạt. Hắn không có năng lực quan sát cho lợi ích như Lạc Cầu Chân, nhưng khả năng đối nhân xử thế lại chu đáo hơn hẳn.

Vì vậy lúc này trong Lao phủ, tiệc rượu vui vẻ, vũ nữ nhảy múa, nhạc điệu du dương, là một tiết mục ca múa đặc sắc.

Lao Huyền Minh ngồi trên ghế chủ tọa, nhỏ giọng nói với con trai Lao Hải Điền: “Lần này xem như con đã làm đúng một lần, rốt cuộc cũng có chút tiền đồ rồi.”

Lao Hải Điền hiếm khi được cha khích lệ, cũng hết sức vui mừng.

Trì Vãn Ngưng ngồi bên tay phải phía dưới Lao Huyền Minh, vốn dĩ với địa vị của cô chỉ cần ngồi sau Chung Nhật Hàn, nhưng cô lại tự nguyện ngồi xa hơn một chút - cô ngồi cạnh Ninh Dạ.

Ninh Dạ cũng không biết nên nói gì về chuyện này: “Vị trí của sư tỷ có vẻ hơi sai?”

Trì Vãn Ngưng thản nhiên nói: “Không sao, ngồi ở đây ít nhất cũng tiện nói chuyện với ngươi.”

Ninh Dạ bèn mỉm cười: “Sư tỷ hạ mình tham gia bữa tiệc của Lao phủ là để nói chuyện với ta à?”

Trì Vãn Ngưng trả lời: “Cái Linh Lung trạc mà ngươi mua là do ta làm.”

Hả?

Ninh Dạ ngạc nhiên.

Trì Vãn Ngưng trả lời: “Lúc rảnh rỗi thỉnh hoảng ta cũng làm vài món đồ nho nhỏ để chơi, chủ yếu là để học tập một số đạo lý về cơ quan, như vậy vạn nhất tương lai gặp phải người nấp trong bóng tối, ít nhất thì cũng không tới mức hoàn toàn không có cách nào.”

Ninh Dạ cười gượng hai tiếng.

Trì Vãn Ngưng tiếp tục nói: “Sau khi làm xong thứ này, ta chê nó vô dụng nên nhờ một người bằng hữu bán đi. Nhưng do vẻ ngoài thì thừa chứ chẳng mấy thực dụng nên ta không cho người bằng hữu kia nói là ta làm, vì vậy mãi vẫn không bán được. Đột nhiên mấy hôm trước người bằng hữu kia nói với ta có người mua. Ngươi đoán xem người đó trả bao nhiêu linh thạch?”

Ninh Dạ cúi đầu không nói gì, chỉ thở dài.

Từ khi biết Lao Hải Điền muốn tìm một món quà đẹp đẽ tinh xảo để tặng tiểu di nương của mình, y đã tới Trần Trường Phong đi lượn một vòng trước, mua được Linh Lung trạc kia, lại chờ Lao Hải Điền tới, bán lại cho hắn để lôi kéo tạo quan hệ.

Chỉ không ngờ mình lại kém may mắn như vậy, mua phải tác phẩm của Trì Vãn Ngưng, chẳng trách tay nghề cơ quan trận pháp chỉ bình thường nhưng lại chế tạo cực kỳ đẹp đẽ, đây đúng là tính cách bẩm sinh của nữ giới.

Quan trọng nhất là... y chi tới tám trăm linh thạch để mua vòng tay này.

Mua món đồ giá tám trăm linh thạch rồi bán sang tay cho Lao Hải Điền với giá hai trăm linh thạch, thế này có khác nào nói với Trì Vãn Ngưng y đang có mục đích khác.

Mấu chốt nhất là Trì Vãn Ngưng vốn đã để ý tới mình, chẳng trách cô nàng lại chủ động tham gia buổi tiệc mừng lần này.

Đúng là đâm đầu vào mũi giáo rồi.

Ninh Dạ không thể không gật đầu: “Sư tỷ thật thông minh, sư đệ xin bái phục. Đúng rồi, hôm đó ta cố ý, chỉ muốn kết giao với Lao Hải Điền mà thôi.”

“Vì sao?”

“Ta muốn dựa vào một gốc đại thụ.” Ninh Dạ trả lời: “Làm thế không mất mặt chứ?”

Hai mắt Trì Vãn Ngưng híp lại: “Vì vậy mà không ngại đắc tội với Khổng Triêu Thăng?”

Ninh Dạ đờ ra.

Muốn tiếp cận Lao Hải Điền mà đắc tội với Khổng Triêu Thăng, đây không phải hành động của người thông minh.

Cách làm của Ninh Dạ vẫn có sơ hở.

Ninh Dạ không thể không đáp: “Đã đắc tội với hắn từ trước rồi, hắn có nhược điểm trên tay ta, không dám làm gì ta.”

Trì Vãn Ngưng mỉm cười vui vẻ, nhìn y: “Ninh sư đệ đúng là không đơn giản.”

Ninh Dạ càng lúc càng đau đầu.

Bây giờ y bắt đầu hối hận vì đã để Trì Vãn Ngưng nghi ngờ bản thân mình.

Đúng lúc này lại nghe sau lưng có một tiếng kêu “A”

Âm thanh thê lương mà sắc bén, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.

Trì Vãn Ngưng vô thức nhìn sang Ninh Dạ, lại thấy Ninh Dạ cũng đang ngạc nhiên.

Theo kế hoạch của Ninh Dạ, đầu tiên phải nghĩ cách kéo gần quan hệ với Lao Hải Điền, sau đó đi vào Lao phủ, lại nhờ Thiên Cơ gây chuyện, chuyển mũi giáo sang phía thư yêu, cuối cùng bắt được kẻ bị thư yêu vặn vẹo tâm trí, giải cứu, cuối cùng lại giá họa chuyện ở Lao phủ cho kẻ khác, tốt nhất là Giám Sát đường.. Có vậy mới nhận được hảo cảm của Lao Huyền Minh, còn có thể gây xích mích giữa hai điện Hắc Bạch.

Đây mới là cách thức hành động bình thường của một người báo thù.

Toàn bộ kế hoạch vô cùng đơn giản - xưa nay không phải kế hoạch càng phức tạp càng tốt, một kế hoạch hiệu quả là có thể thực hiện theo cách đơn giản.

Nhưng tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc này lại khiến Ninh Dạ ngạc nhiên - chuyện này không phải do Thiên Cơ gây ra, vì giờ Thiên Cơ vẫn còn đang trên người y, chưa lên đường.

Chẳng lẽ lại có chuyện bất ngờ gì xảy ra?

Ninh Dạ nghĩ.

Nghe tiếng kêu thảm này, tất cả mọi người cùng ngạc nhiên.

Lao Huyền Minh đã đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chỉ thấy một nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới: “Lão gia, không tốt rồi, ngũ tiểu thư...”

“Con bé làm sao?” Lao Huyền Minh vội hỏi.

“Ngũ tiểu thư chết rồi.” Nha hoàn cuống tới muốn khóc.

Cái gì?

Mọi người cùng kinh ngạc.

Ngũ tiểu thư của Lao phủ là Lao Ngân Yến, người khác không biết chứ Ninh Dạ biết cô ấy chín là người bị thư yêu xâm lấn tâm trí.

Lao Ngân Yến đã chết, thế thì vở kịch tiếp theo còn diễn thế nào được?

Kế hoạch ghét nhất là gặp bất ngờ, những kế hoạch mà Ninh Dạ lập ra trước đây chưa từng có bất ngờ gì, nhưng lần này bất ngờ lại xuất hiện nối tiếp nhau, hết cái này đến cái khác.

Đầu tiên là đám người Trì Vãn Ngưng không mời mà tới, sau đó là chuyện bây giờ.

Ninh Dạ đã ý thức được, e rằng kế hoạch của mình lần này phải thay đổi.

Ngay sau đó thân hình của Lao Huyền Minh lập tức xông thẳng ra ngoài, những người khác cũng đồng loạt theo sau.

Đi tới gian nhà phía sau, chỉ thấy trong một khu nhà, thi thể Lao Ngân Yến đang nằm trên mặt đất.

Cô trợn trừng đôi mắt nhìn lên bầu tời, hai mắt đỏ bừng, dáng vẻ như chết không nhắm mắt.

Vì sao lại như vậy?

“Con gái!” Lao Huyền Minh đã lao tới, ôm lấy thi thể Lao Ngân Yến hét lớn.

Lao Huyền Minh giận dữ tới mức toàn thân run rẩy: “Ai, ai đã làm chuyện này?”

Hắn đưa mắt nhìn quanh nhưng chỉ nói xuông như vậy thì có ích gì.

Ninh Dạ nhíu mày, quan sát thi thể một chút rồi đột nhiên nói: “Có lẽ hung thủ còn chưa đi khỏi. Huyền Sách Sứ đại nhân, kính xin ngài lập tức hạ lệnh phong tỏa Lao phủ, không cho bất cứ ai ra vào.”

Cái gì? Mọi người kinh ngạc nhìn Ninh Dạ.

Lao Huyền Minh cũng ngạc nhiên nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ đã nhanh chóng nói: “Không kịp giải thích, phong tỏa trước đã.”

Lao Huyền Minh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hai tay rung lên, pháp lực tuôn trào. Ầm một tiếng, một đại trận đã từ trong phủ dâng lên, phong tỏa toàn bộ Lao phủ bên trong.

Chung Nhật Hàn nhìn về phía Ninh Dạ: “Ninh sư đệ, ngươi nói hung thủ giết người còn chưa đi khỏi, vì sao ngươi lại phán đoán như vậy?”

“Vì cô ấy không phải bị tu sĩ giết chết.” Ninh Dạ chỉ vào thi thể nói: “Mọi người nhìn xem, vết thương trí mạng ở cổ họng, cắt đứt khí quản và mạch máu dẫn tới cái chết của cô ấy. Thế nhưng miệng vết thương có nhiều vết đao, rõ ràng không phải chỉ một đao... Chư vị, ngũ tiểu thư không phải người tu hành, nếu tu sĩ giết cô ấy còn cần nhiều đao như vậy ư?”

Đương nhiên không cần.

Bất cứ tu sĩ nào muốn giết một phàm nhân thì chỉ cần tùy ý xuất một chưởng là được, còn chẳng cần dùng đao.

Diện tích của Lao phủ rất lớn, tiếng hét vừa vang lên thì mọi người đã chạy tới, trong thời gian ngắn như vậy đúng là phàm nhân khó lòng chạy khỏi Lao phủ.

Lao Huyền Minh lập tức hiểu ý: “Ý ngươi là hạ nhân trong phủ ta gây ra? To gan! Người đâu, dẫn tất cả hạ nhân tới đây cho ta!”

Tất cả hạ nhân trong Lao phủ nhanh chóng bị áp giải tới, quỳ rạp xuống trước mặt Lao Huyền Minh, ai nấy run run rẩy rẩy, luôn miệng kêu oan uổng.

Lao Huyền Minh đang tức giận, quát tháo liên hồi, chất vấn rốt cuộc là kẻ nào to gan dám giết chủ, chỉ có điều những hạ nhân kia nào dám thừa nhận, ai cũng lên tiếng phủ nhận.

Lao Huyền Minh lại không có năng lực phá án, thấy đám người có chết cũng không chịu thừa nhận, lửa giận trong lòng lại dâng lên, ‘ầm’ một tiếng xuất chưởng đánh ra, đã đánh một thị nữ đứt gân nứt xương mà chết. Hắn quát lớn: “Nếu không ai thừa nhận, vậy giết hết toàn bộ là được!”

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!

Ninh Dạ cau mày: “Lao sứ khoan hãy động thủ!”

“Hả?” Lao Huyền Minh quay sang trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Ngươi định biện hộ cho bọn chúng?”

Ninh Dạ lắc đầu; “Không phải ta muốn biện họ cho bọn họ, chỉ có điều chưa chắc trong số họ đã có hung thủ giết chết tiểu thư nhà ngài. Nếu ngài giết chết tất cả mọi người mà không điều tra rõ, chỉ là làm lợi cho hung thủ!”

Bạn đang đọc [Dịch] Thiên Cơ Điện của Duyên Phận 0

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    110

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!