Trong hang núi.
Công Tôn Điệp tuyệt vọng nhìn Ninh Dạ.
Bây giờ cô đã hiểu hết.
“Ngươi là người cứu ta đúng không?” Cô hỏi.
Ninh Dạ gật đầu.
“Lúc trước ngươi cố tình đi lung tung là để tìm ra ta. Tuy ngươi không nhận ra ảo thuật của ta nhưng ngươi biết ta sẽ theo dõi ngươi, vì vậy chỉ cần phái một người bí mật quan sát sau lưng ngươi, tìm ra kẻ luôn theo dõi ngươi là có thể phát hiện ra ta. Sau khi phát hiện thì lưu lại ấn ký truy tung trên người ta, cố ý mai phục đả thương ta rồi để ta chạy trốn. Như vậy ngươi không cần lo về thực lực của ta, có thể dùng phong thái của người thắng đàm phán với ta?”
Ninh Dạ mỉm cười, vung tay lên: “Nói tiếp đi.”
Công Tôn Điệp hít một hơi dài: “Ấn ký đó do lão già kia gài vào khi đụng vào ta, chắc lão ta mới là người ngươi nhờ giúp đỡ. Cứu ta là con quái vật kia. Quả nhiên chuyện Cổ Tuyền trấn do ngươi làm, mỗi việc ngươi làm đều có người gánh tội. Cổ Tuyền trấn thì có quái vật gánh tội, Thanh Mộc điện có Vương Sâm gánh tội, vùng sông nước Tây hà cũng xảy ra chuyện, cụ thể thì ta không rõ nhưng tên Lý Vân Kim đã chết kia chắc cũng là người gánh tội cho ngươi. Còn lần này... ta trở thành kẻ gánh tội cho ngươi.”
Ninh Dạ vỗ tay than thở: “Còn nghĩ ra điều gì nữa không?”
“Ngươi cố ý tung tin đồn làm ta tưởng ngươi đang chuẩn bị đề phòng ta vạch trần thân phận của ngươi, cho ta một ảo giác là ngươi định đàm phán với ta, khiến ta nghĩ mọi hành động của ngươi chỉ là để chuẩn bị cho đàm phán, cố kiếm điều kiện có lợi. Chuyện này làm ta mất cảnh giác, cho dù phát hiện ngươi đi vào rừng cây một mình, hành động kỳ quái không hợp lẽ thường nhưng cũng chỉ nghĩ rằng ngươi đang tạo điều kiện để đàm phán. với ta chứ không ngờ ngươi dám mạo hiểm đến mức này... Chẳng lẽ ngươi không sợ tình hình khi đó à, không sợ ta hét lên tất cả mọi chuyện à? Ngươi tưởng mấy tiếng sấm rền đó là che giấu được chắc? Vạn nhất ta bó tay chịu trói thì sao? Không còn đấu đá nữa, chỉ cần Lao Huyền Minh cho ta cơ hội mở miệng, ngươi làm cách nào che giấu?”
Ninh Dạ thở dài: “Không phải ta không nghĩ tới nguy cơ này, nhưng chuyện trong thiên hạ có lúc nào không cần mạo hiểm? Có một số nguy hiểm không thể không lao vào. Cũng may phán đoán của ta về ngươi không sai.”
Công Tôn Điệp đã hiểu.
Đúng là Ninh Dạ đang mạo hiểm, nhưng y đặt hy vọng là Công Tôn Điệp có đủ thủ doạn bỏ trốn, có thể tóm được cơ hội trong chớp mắt kia để bỏ trốn mất dạng. Sự thực chứng minh, cô không khiến Ninh Dạ thất vọng.
“Nếu ta thất bại thì sao?”
“Chẳng phải còn có người chưa xuất thủ à?” Ninh Dạ lạnh nhạt nói.
Trong lòng Công Tôn Điệp lạnh buốt, lập tức hiểu ý, nếu lúc đó cô không chạy thoát, như vậy tiếp theo có lẽ là Cừu Bất Quân ra tay giết người diệt khẩu.
Khác với Thiên Cơ đã ra tay thật ra Cừu Bất Quân mới là thủ đoạn lớn nhất được ẩn giấu. Ông phụ trách tìm tung tích của Công Tôn Điệp, nếu Lao Huyền Minh nghe đề nghị của Ninh Dạ, không tìm Tứ Cửu Nhân Ma tới giúp đỡ, như vậy ông phụ trách gắn ấn ký lên Công Tôn Điệp. Nếu Lao Huyền Minh không nghe lời Ninh Dạ thì ngược lại nhắc nhở Công Tôn Điệp đừng dính mai phục. Nếu Công Tôn Điệp không thể chạy trốn, ông còn phụ trách giết người diệt khẩu...
Không thể tránh được nguy hiểm, nhưng Ninh Dạ đã cố gắng hạ nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Lúc này đối mặt với hàng loạt thủ đoạn của Ninh Dạ, Công Tôn Điệp cũng không biết nói gì.
Cô lên tiếng với vẻ mệt mỏi: “Nếu bây giờ ta nói với ngươi, ta giấu chuyện thân phận của ngươi ở một nơi nào đó, chỉ cần ta chết, thân phận của ngươi sẽ bại lộ, ngươi có tin không?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ta từng dùng thủ đoạn này rồi, muốn làm được chuyện này thường cần một điều kiện, đó là có người giúp đỡ. Nhưng ngươi là phản đồ của Ma môn, thời gian ở Hắc Bạch thần cung lại không lâu, chắc chắn ngươi không dám tùy tiện bại lộ thân phận. Không có bằng hữu thì ngươi khó mà làm được chuyện này. Quan trọng nhất là tu vi của ngươi cao hơn ta. Ngươi tự thấy mình có vũ lực, đàm phán riêng với ta không sợ ta dùng thủ đoạn. Vì vậy theo lý thuyết khả năng này khó lòng tồn tại. Tuy vậy ta vẫn nhờ sư thúc tới chỗ ngươi tìm kiếm một lượt, xác nhận không phát hiện ra thứ gì.”
Thật ra chỗ dựa thật sự của Ninh Dạ là Côn Lôn kính, nhưng y sẽ không nói với cô ta.
“Biết ngay là không lừa được ngươi mà.” Công Tôn Điệp lẩm bẩm.
Cô nằm dưới đất: “Vậy được rồi, bây giờ bổn cô nương đã bị tán công, còn bị ngươi tìm tới cửa, ngươi muốn giết thì giết đi.”
Ninh Dạ cười nói: “Ngươi biết nếu ta muốn giết ngươi thì đã giết từ nãy rồi, sao phải cố tình thả ngươi đi. Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, chắc cũng biết kẻ thù của ta là Hắc Bạch thần cung chứ không phải là ngươi.”
Con ngươi của Công Tôn Điệp sáng bừng lên, lập tức ngồi bật dậy: “Ngươi muốn hợp tác với ta à? Ta có thể đáp ứng, nhưng nếu ngươi muốn ép ta làm trâu làm ngựa làm nô tỳ cho ngươi thì đừng hòng!’
Gương mặt của Ninh Dạ khá kỳ quái: “Ngươi định nói ban đầu ngươi định bắt ta làm vậy đấy à?”
Công Tôn Điệp đờ ra, muốn phủ nhận nhưng ngẫm lại thì hai bên đều không phải kẻ ngu, có phủ nhận cũng vô nghĩa, bèn chuyển thành mỉm cười: “Ai da, chuyện đã qua rồi mà. Bây giờ ta là người thua, đương nhiên ngươi là lão đại, ngươi định đoạt. Có muốn ta bóp vai cho ngươi không?”
Ninh Dạ cười lạnh: “Yêu nữ của Ma môn đúng là danh bất hư truyền, co được giãn cũng được, bái phục.”
Sắc mặt Công Tôn Điệp trầm xuống: “Đừng tưởng ngươi đã chiếm thượng phong là có thể tùy ý ức hiếp ta!”
Ninh Dạ đi tới bên cạnh cô ta, ngồi xuống nói: “Nói chuyện một chút đã, ngươi làm cách nào phát hiện thân phận của ta.”
“A, ngươi đoán được ta phát hiện ra thân phận của ngươi, vậy chắc chính ngươi cũng biết vấn đề lớn nhất của mình ở đâu. Sau khi Thiên Cơ môn bị diệt môn ba tháng, ngươi hủy dung gia nhập Hắc Bạch thần cung, chỉ cần cố ý tra xét một chút là phát hiện ra ngay.” Công Tôn Điệp khinh thường nói.
“không sai.” Ninh Dạ tán thành: “Vấn đề lớn nhất của ta là đó.”
Nguyên nhân chính khiến Công Tôn Điệp phát hiện ra thân phận Ninh Dạ có ba: Mảnh vỡ Thiên Cơ điện, Thiên Cơ môn bị hủy diệt và Ninh Dạ hủy dung.
Trong ba chuyện này chỉ có mảnh vỡ của Thiên Cơ điện là do Ninh Dạ gây ra, thật ra hai chuyện sau không liên quan tới hành động của Ninh Dạ, chỉ có điều thời điểm trùng khớp sẽ khiến người có chủ đích xâu chuỗi lại.
Đây cũng là vấn đề lớn nhất của Ninh Dạ - những chi tiết nhỏ có thể khiến thân phận của y bại lộ đều là cột mốc cứng rắn, không thể tránh được.
Nói cách khác, nếu sau này có người nghi ngờ y, lần theo nhánh dây leo thời gian này là tìm ra quả dưa Ninh Dạ.
Ví dụ như Trì Vãn Ngưng từng nghi ngờ điều này.
Chính Cừu Bất Quân xuất hiện, gián tiếp chứng minh thân phận của Ninh Dạ, che đậy tầm mắt của cô ta.
Ngược lại Công Tôn Điệp và Ninh Dạ tiếp xúc không nhiều, không dính phải những thủ đoạn che giấu tai mắt của y, không bị mê hoặc.
Còn bây giờ không có ai nghi ngờ y, chủ yếu là do Ninh Dạ biết điều, khiến cho những người khác không có hứng thú để tâm tới y - nếu bí điển Ma môn không nằm trong tay y, Công Tôn Điệp cũng chẳng buồn tra xét.
Nhưng Ninh Dạ trở thành người tuần tra, từ từ ngóc đầu lên, số người để ý tới y sẽ càng lúc càng nhiều, những manh mối vốn không khiến người ta chú ý sẽ từ từ nổi lên mặt nước.
Chuyện này buộc Ninh Dạ phải giải quyết vấn đề này.
Sau khi y nói xong, Công Tôn Điệp đã hiểu ý: “Thời gian ngươi gia nhập môn phái và chuyện ngươi hủy dung đều không thể thay đổi.”
“Dung mạo bị hủy có thể khôi phục, chẳng phải Ma môn các ngươi giỏi chuyện này nhất à?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
Nghe câu này của Ninh Dạ, Công Tôn Điệp che miệng cười phá lên: “Đúng, đúng lắm, trong tay bà đây có một bình Tạo Hóa thủy. Nhưng ngươi có chắc mình muốn dùng thứ này không?’
Ma môn có thể tồn tại nhiều năm dưới sự đuổi giết của các đại tiên môn, đương nhiên không phải hạng phàm, cũng có một số thủ đoạn đặc biệt.
Ví dụ như Tạo Hóa thủy, truyền thuyết nói nó có thể khiến ‘máu thịt người chết sinh ra xương trắng’ không khác gì công dụng của Bất Diệt Tuyền, nhưng có thần kỳ như vậy thật không thì khó mà nói được, nhưng chuyên khôi phục dung mạo lại không thành vấn đề.
Từ xưa Ma môn đã chuyên tìm kiếm đệ tử trong số những người chịu khổ ở tầng dưới, có không ít thuốc chữa thương cứu mạng này. Tạo Hóa thủy có công hiệu thần kỳ, chính vì có thứ này nên rất nhiều người biết gia nhập Ma môn có lẽ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nhưng vẫn dứt khoát gia nhập.
Ninh Dạ muốn tiếp xúc với Ma môn, nguyên nhân chính là vì thứ này.
Ninh Dạ thoải mái đáp: “Còn phải thêm vào Tiêu Cốt tán, Dịch Cân phấn, Vô Ảnh đao.”
Nghe y nói vậy, Công Tôn Điệp choáng váng: “Tức là phản đồ của Thiên Cơ môn các ngươi đang ở Hắc Bạch thần cung?”